Chương trước
Chương sau
Kết cục chính là Minh Thù cũng bị phạt viết kiểm điểm một ngàn chữ, thuận tiện cùng năm người nhóm kia thu thập rác rưởi.
Cùng Dịch Giảo Giảo kết hận thù, Minh Thù biểu thị vô cùng hài lòng. Trước khi đi, cho Dịch Giảo Giảo biết mình có tâm, biểu đạt mình đối cô ta là "Yêu" đến thâm trầm.
"Không nhìn ra cô còn lợi hại như vậy, luyện qua sao?" Tương Nhạc cùng một tổ với Minh Thù, hắn hiếu kì hỏi.
"Không có, tôi đánh lén."
"..."
Coi như đánh nhau với thành viên ủy viên thường vụ, Tương Nhạc biểu thị —— không biết xấu hổ như thế, bọn hắn đều nói không nên lời.
Loại hoạt động ngoài trời này trường học đều tổ chức từng lớp từng lớp đi, lần này có hết thảy 6 lớp, nhân số tương đối nhiều, rác rưởi cũng nhiều, chờ bọn hắn thu thập xong trên bờ cát đã không còn nhiều bạn học.
Chờ thu thập xong mấy người tụ họp.
"Lão Vương thật sự là Vương lột da, eo của tôi đều sắp không được."
Minh Thù không biết từ lúc nào móc ra một túi ô mai, nghe vậy có chút ghé mắt: "Nam nhân không thể nói không được a."
Thành Tường kêu rên một tiếng: "Hoa khôi, không nghĩ tới cô như vậy là hoa khôi đó."
"Ha ha ha ha..."
"Hoa khôi nói cũng không sai."
"Cát Tường cậu như vậy phải rèn luyện thật tốt, không thể không đi!"
Lục Chiến nhìn nhìn đồng hồ: "Về khách sạn trước."
Bọn họ còn ở chỗ này một đêm, sáng mai còn đi tham quan viện bảo tàng sau đó mới trở về.
Mấy nam sinh kề vai sát cánh đi thay quần áo, Minh Thù vọt vào phòng tắm thay quần áo xong đi ra bọn hắn cũng chờ ở bên ngoài.
Minh Thù ngược lại là có chút ngoài ý muốn.
Cô cho là bọn họ chỉ là một nhóm đi ăn đồ ăn mà thôi.
Cho nên Minh Thù quyết định...
Đi ăn một bữa lại trở về.
Dù sao trở về khách sạn đều tự mình giải quyết, trường học không bao cơm.
Nhưng hiện tại đám người còn đang bàn luận là ăn cái gì.
Tương Nhạc hỏi: "Ăn cái gì?"
La Nghệ phát biểu đầu tiên: "Tôi nghĩ nên ăn một nồi lẩu cay."
Đường Triết theo sát phía sau: "Tôi nghĩ ăn hải sản, đi biển không ăn hải sản sao được."
Thành Tường yếu thế không cam lòng: "Tôi nghe nói ếch con nhảy nhót nơi này ăn rất ngon!"
"Thôi đi Cát Tường, cậu đều không được, ha ha ha ha..." Đường Triết cười đến tiền phủ hậu ngưỡng.
"Hỏi hoa khôi ăn cái gì." Lục Chiến không phát biểu ý kiến, đem quyền lựa chọn giao cho Minh Thù.
Cậu hỏi một người thích ăn hàng ăn cái gì?
Cần phải nói sao?
Đều ăn hết a!
"Phóng khoáng!" La Nghệ giơ ngón tay cái.
"Trâu bò!" Đường Triết đuổi theo.
"Hoa khôi vẫn là hoa khôi." Thành Tường cùng Tương Nhạc trăm miệng một lời.
"Gọi tôi là Tang Âm được rồi." Minh Thù nói: "Hoa khôi làm cho tôi cảm thấy ngượng đó a."
Đám người: "..."
Nói xong cũng có khiêm tốn đâu?
-
Chờ bọn hắn làm ầm ĩ trở về, lão Vương bên kia đã gọi mấy chục cuộc điện thoại thúc giục, sợ bọn họ ném đi.
"Về sau chúng ta là bằng hữu, ca ca bảo kê cho cô!" Thời điểm tách ra La Nghệ rất phóng khoáng vỗ vỗ cơ ngực của hắn.
"Đúng đúng đúng, có khó khăn cứ tìm Chiến ca."
Lục Chiến liếc mắt nhìn Minh Thù, bình thản ừ một tiếng.
Minh Thù cũng không phải là rất muốn cùng một đám có sức chiến đấu tàn phá đồ ăn vặt làm bằng hữu.
Thời điểm ăn đồ nướng trước đó không có thấy được.
Thật là đáng sợ.
Ôm chặt đồ ăn vặt của trẫm!!!
Minh Thù cầm thẻ phòng của lão Vương đưa cho.
Bởi vì nhân số nhiều nên sáu người ở phòng dành cho ba người ngủ, có thể nói là phi thường chật chội.
Lúc Minh Thù trở về, phòng đã được phân chia.
Rất không may, cô được phân đến phòng của đám người Hoàng Hiểu Lộ kia.
Bốn người khác đều là tỷ muội của Hoàng Hiểu Lộ, thời điểm Minh Thù đi vào cả phòng đều bị đồ đạc của bọn họ chiếm hết, căn bản không chừa cho cô một chỗ.
Hoàng Hiểu Lộ một mình chiếm lấy một cái giường, thấy cô đến âm dương quái khí nói: "Hoa khôi, thật là ngại, tôi thích ngủ một mình, làm phiền cô trải chăn nằm dưới đất. Hoặc là cô cũng có thể đi tìm bọn Tương Nhạc, bọn hắn nhất định rất tình nguyện thu nhận cô."
Minh Thù nhìn cô ta: "Rất khéo, tôi cũng thích ngủ một mình."
Hoàng Hiểu Lộ nghe lời này có điểm không đúng, từ trên giường ngồi dậy: "Cô muốn làm gì?"
"Không muốn làm gì, cô thích giảng đạo lý hay ưa thích giảng đạo lý?"
Hoàng Hiểu Lộ: "???"
Lời này có gì khác biệt sao?
Hoàng Hiểu Lộ từ trên giường đứng lên nhìn Minh Thù: " Tang Âm tôi nói cho cô biết, đừng tưởng rằng cô cùng một nhóm với bọn Tương Nhạc thì tôi sẽ sợ cô, ngày hôm nay hoặc là cô cút ra ngoài hoặc ngủ dưới đất."
Minh Thù xoa bóp tay: "Xem ra cô là muốn được giảng đạo lý."
Gian phòng yên tĩnh, không biết là ai thông báo cho lão Vương tới dẫn đến ầm ĩ cả nửa ngày.
Lão Vương thấy kỳ quái, trước kia học sinh này là nghe lời nhất, lần này làm sao lại gây chuyện liên tiếp như vậy?
Lão Vương tận tình khuyên giải, cuối cùng để Minh Thù cùng một bạn học khác đổi phòng ngủ.
Căn phòng này không khí tốt hơn nhiều, bốn nữ sinh vây quanh một chỗ chuẩn bị chơi game, một nữ sinh khác đang đọc tiểu thuyết.
Minh Thù đem đồ của mình cất đi, thật ra cô đã nghĩ tự mình thuê một phòng khác nhưng căn bản khách sạn không còn dư một phòng nào...
"Tang Âm, cô chơi không?" Có nữ sinh hỏi Minh Thù.
"Chơi cái gì?" Minh Thù ôm một túi đồ ăn vặt đi qua.
"Bút Tiên a." Nữ sinh kia trả lời: "Chơi sao?"
"Được."
Minh Thù tìm một chỗ ngồi xuống, cùng bọn họ nắm chặt bút ở giữa.
Vì để phối hợp với bầu không khí, đèn trong phòng đều tắt đi.
Nữ sinh yếu ớt nói: "Cái kia... Tôi muốn bắt đầu."
"Bút tiên bút tiên ngươi là kiếp trước của ta, ta là kiếp này của ngươi, nếu như ngươi tới hãy vẽ một vòng trên giấy."
Đám người nín thở, sau đó bút đột nhiên động.
"Động... Động..."
"Xuỵt."
"Tôi hỏi trước."
Minh Thù nhìn các cô hỏi một chút loạn thất bát tao vấn đề, đại đa số đều vô cùng đơn giản.
"Tang Âm, cô có hỏi không?"
"Hỏi a." Minh Thù nghĩ nghĩ: "Bút tiên bút tiên, xin hỏi đã biết 7﹣2a căn bậc hai là ±, 2 là b toán học căn bậc hai, cầu ab căn lập phương."
Đám người: "..."
Nghiêm túc sao?
Đám người nhìn chằm chằm bút.
Chiếc bút kia quả nhiên không nhúc nhích.
Minh Thù như có điều suy nghĩ: "Xem ra mời bút tiên toán học không được a."
Đám người: "..."
Nữ sinh vội vàng đọc chú ngữ mời bút tiên rời đi.
Nào có ai hỏi bút tiên về đề toán chứ!
Không bao giờ cùng Tang Âm chơi nữa, thật là đáng sợ!
Minh Thù lựa chọn nằm dưới đất ngủ, cô không có thói quen cùng người khác ngủ cùng một cái giường, không có cảm giác an toàn.
Đều là thói quen, mấy nữ sinh kia cũng không nói gì, nữ sinh làm ầm ĩ một hồi, gian phòng an tĩnh lại.
Một đêm không có chuyện gì xảy ra.
Ngày thứ hai chính là âm thanh binh hoang mã loạn của các nữ sinh, nữ sinh ở tuổi này chỉ cần rửa cái mặt là được.
Thời gian quyết kỳ thật cũng rất nhanh.
Minh Thù trước hết thu thập xong đồ vật rồi xuống dưới, khách sạn sẽ cung cấp bữa sáng.
Tại phòng ăn Minh Thù gặp được Tương Nhạc cùng Thành Tường, ba người kia tựa hồ không xuống.
"Ngày hôm nay đi cái gì nhà bảo tàng lịch sử, lại là thao thao bất tuyệt, không có tí sức lực nào."
"Trở về còn phải viết cảm nhận." Minh Thù lửa cháy đổ thêm dầu: "Vừa rồi tôi tới nghe thấy lão Vương nói."
Tương Nhạc cùng Thành Tường càng như huynh đệ sinh đôi, lộ ra biểu tình kinh hãi.
La Nghệ cùng Đường Triết xuống sau xem ra cũng bị làm cho chấn kinh.
Chỉ có Lục Chiến rất bình tĩnh ăn điểm tâm, không có chút biểu thị nào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.