Chương trước
Chương sau
Lúc Thẩm Sính tỉnh lại đầu tiên nhìn thấy chính là chân trời hạo nguyệt, thanh lãnh vạn phần.
Chóp mũi tràn ngập mùi máu tươi làm người ta buồn nôn. Ánh mắt chậm rãi dừng lại trên người đang ôm hắn.
Hắn nằm ngang ở trong ngực nàng, nàng ôm hắn ánh mắt không có mục tiêu nhìn vào hư không.
"Đại nhân?"
Chuyện lúc trước... Hắn một chút ấn tượng cũng không có.
Ngực đau quá.
Minh Thù chậm chạp cúi đầu nhìn qua: "Tỉnh."
Thẩm Sính đối đầu với ánh mắt của Minh Thù luôn cảm thấy có chút không đúng, gió đêm phất qua, mùi máu tươi tựa hồ càng đậm.
Hắn nghiêng đầu nhìn về phía khác, bọn họ ngồi ở một chỗ trên bậc thang, dưới bậc thang, thậm chí cả chỗ xa hơn, tất cả đều là máu cùng thi thể.
Toàn bộ thế giới phảng phất cũng chỉ còn lại bọn họ.
Thẩm Sính có chút kinh hãi nhìn về phía Minh Thù.
Minh Thù cúi đầu tại trán hắn rơi xuống một nụ hôn nhẹ không có chút trọng lượng nào.
"Là ta làm, sợ sao?"
Giọng nói của nàng rất nhẹ, giống như sợ dọa đến hắn.
Toàn thân lộ ra một cỗ khí tức làm người ta nhìn không thấu, có chút phiêu hốt, tựa hồ một giây sau liền biến mất.
Trái tim Thẩm Sính bỗng nhiên thắt chặt, cảm giác nói không nên lời, hoảng hốt không thôi.
Hắn nắm chặt tay Minh Thù, tại thời điểm nàng rời đi liền đuổi theo nàng hôn tới.
Cánh môi kề nhau.
Yên tĩnh vài giây, cũng không biết ai bắt đầu trước, răng môi dây dưa, đầu lưỡi tê dại dần dần.
Thẩm Sính có chút thở không nổi, ngực đau từng trận.
Minh Thù phát hiện ra sự khác thường của hắn liền buông lỏng ra hắn.
Thẩm Sính ngực chập trùng hơi lớn, hắn kéo tay Minh Thù đặt ở vị trí trái tim mình.
"Ta cái gì cũng không sợ, ta chỉ sợ mất đi ngươi."
Minh Thù nhìn chằm chằm hắn vài giây, khóe miệng chậm rãi nở nụ cười.
Thẩm Sính rốt cục cũng phản ứng kịp, vừa rồi nàng không có cười, nàng dùng một loại biểu lộ lạ lẫm nói chuyện cùng hắn, cùng hắn hôn...
Ngay tại thời điểm Thẩm Sính suy nghĩ lung tung, hô hấp lần nữa bị tước đoạt, không có kịch liệt như vừa rồi, chỉ là hôn rất nhẹ.
Mang theo hương vị khiến người ta hết mệt mỏi.
-
Đại Lương Quốc trong vòng một đêm đều chết hết, không có một ai chạy thoát bao gồm cả Thái tử.
Có ít bách tính bị Đại Lương Quốc giết, còn lại bách tính cùng người vô tội là còn sống, chỉ là rất nhiều người còn đắm chìm kinh hãi trong đêm hôm đó.
Nhưng bọn họ cũng không thể phủ nhận, nếu như không phải Minh Thù, hiện tại Phượng Kỳ quốc có lẽ sẽ thay đổi.
Giết chết Tống Tướng quân, vu oan cho thừa tướng, thừa dịp mọi người dồn lực chú ý tại phủ Thừa tướng, trong thành muốn làm gì thì làm.
Đại Lương Quốc quả thực là dụng tâm hiểm ác.
Thật sự để bọn hắn đạt được, bọn hắn có lẽ cuối cùng sẽ trở thành vong quốc.
Thế là việc này dẫn đến Minh Thù ngồi vững vàng ngôi vị gian hùng.
Đoan Mộc Thư cũng bị Thái tử dùng cổ khống chế, Thái tử đã chết, thân thể của hắn cũng dần dần chuyển biến tốt đẹp.
Coi như Đoan Mộc Thư biết làm cơm Minh Thù cũng không chào đón hắn, đem hắn rời khỏi phủ Thừa tướng.
Trước đó Thẩm Ngôn có thể là bị Thái tử giam lại, chuyện này phát sinh vài ngày sau nàng mới chật vật xuất hiện.
Trong cung tình huống cũng không khá hơn chút nào, Thẩm Ngọc không nghĩ tới mình cuối cùng là dựa vào kẻ đáng ghét nhất bảo trụ hoàng vị.
Trong triều trống đi không ít chỗ, Minh Thù còn có tâm tình cùng Thẩm Ngọc đoạt những chỗ trống kia, Thẩm Ngọc ở đâu là Minh Thù liền kéo giá trị thù hận.
Đại thần trong triều đứng về phía nàng cũng chỉ còn lác đác vài người.
Thẩm Ngọc ngay từ đầu còn giãy dụa, muốn chống lại Minh Thù nhưng kết quả mãi mãi cũng là nàng bại, còn hít thụ một bụng khí.
Thẩm Ngọc càng làm càng biệt khuất, nghĩ hết biện pháp muốn diệt trừ Minh Thù, nhưng đừng nói là diệt trừ nàng, ngay cả sợi tóc của người ta đều không đụng tới được.
"Bệ Hạ đã ba ngày không vào triều..."
"Cũng không phải, aiyoo, vậy phải làm sao bây giờ?"
Thời điểm tảo triều, Thẩm Ngọc lại không có vào triều, đám đại thần xì xào bàn tán.
Minh Thù trấn định ăn điểm tâm của mình, các đại thần cũng không dám nói chuyện cùng nàng, ngay cả các đảng thừa tướng trước kia hiện tại cũng run rẩy.
"Thừa tướng."
Một mực mạo xưng làm linh vật Trương Các lão, nay đột nhiên chủ động nói chuyện với Minh Thù.
Hai mắt Minh Thù dò xét nàng: "Trương Các lão?"
Trương Các lão: "Thừa tướng coi bây giờ Phượng Kỳ quốc có thể tiến bao xa?"
Hoắc! Đi lên chính là chủ đề cao cao tại thượng, không hổ là Các lão.
"Trương Các lão muốn nói cái gì?"
Trương Các lão nhìn hướng lên phía trên long ỷ: "Không có gì, ta chỉ là cảm thán một chút, Tiên Hoàng tại thời điểm trước kia mọi chuyện đều tốt."
Trương Các lão nói xong câu này cũng không nói gì nữa, đứng dậy rời khỏi Càn Khôn điện.
Minh Thù cũng bưng lấy điểm tâm rời đi, các đại thần còn lại thấy thế cũng không ở lại chờ, dồn dập rời khỏi Càn Khôn Điện.
-
Thẩm Ngọc gần đây nhất đều sủng hạnh Hoàng Quý Quân, cơ hồ tại Hoàng Quý Quân hàng đêm sênh ca, ai khuyên cũng đều vô dụng.
Không chỉ như thế, Thẩm Ngọc còn phân phó muốn nạp quân.
Thẩm Ngọc vẫn là Nữ Hoàng, đám đại thần lại không dám ý kiến, cuối cùng vẫn đưa vài nam tử tiến cung.
"Bệ Hạ, đến uống rượu nha."
"Bệ Hạ..."
Phùng Các lão ở ngoài điện nghe thấy âm thanh bên trong, thân thể có chút mập mạp tức giận đến run nhè nhẹ.
Nàng cũng không để ý cái gì quân thần lễ nghi, trực tiếp đẩy cửa vào
"Phùng Các lão..." Thẩm Ngọc từ ôn nhu hương bên trong ngẩng đầu, trên thân long bào cong vẹo, nơi nào có một thần thái Nữ Hoàng nên có.
"Bệ Hạ!" Phùng Các lão quỳ xuống: "Ngài tỉnh lại một chút."
"Tỉnh lại?" Thẩm Ngọc giống như nghe thấy chuyện buồn cười, cười đến ngăn không được: "Hiện trên triều đình, không phải có Cảnh Sắt độc đoán, trẫm tỉnh lại có làm được cái gì?"
"Bệ Hạ! Ngài mới là Nữ Hoàng."
"Một Nữ Hoàng ngay cả một thừa tướng còn đấu không lại?" Thẩm Ngọc cười a: "Nữ Hoàng tính là gì?"
"Tính là gì Nữ Hoàng!!"
Nàng đột nhiên đưa tay lật tung cái bàn trước mắt, nam tử hầu hạ bên cạnh bị kinh sợ, dồn dập quỳ trên đất.
"Các ngươi... Ngươi, ngươi ngươi... Ngươi... Đều là đến xem trẫm làm trò cười sao?" Thẩm Ngọc chỉ vào Phùng Các lão: "Ngươi cũng vậy!"
Phùng Các lão cúi đầu: "Bệ Hạ, vi thần không dám."
Phùng Các lão tận tình khuyên: "Bệ Hạ, nếu như ngài không tỉnh lại, mới là thật xong."
"Ta cho là trở về có thể cải biến hết thảy, ta cho là ta có thể chứng minh cho Mẫu Hoàng nhìn, lúc trước lựa chọn của người là sai lầm..."
Thẩm Ngọc tự lẩm bẩm.
"Thế nhưng vì cái gì Cảnh Sắt muốn cùng ta đối nghịch? Lúc trước nàng phụ tá Thẩm Ngôn, vì cái gì nàng không chịu phụ tá ta?!"
"Đoan Mộc Thư cũng không chọn ta, các ngươi đều không chọn ta, dựa vào cái gì Thẩm Ngôn có thể..."
Phùng Các lão nghe thấy Thẩm Ngọc nâng Thẩm Ngôn lên, đầu tiên là nhíu mày, sau đó càng nghe càng không thích hợp.
Lời Thẩm Ngọc nói không có mạch lạc, nói một hồi lâu, nàng dừng lại như có chút không kiên nhẫn: "Ngươi ra ngoài, trẫm không muốn nhìn thấy ngươi."
Ngữ khí Phùng Các lão hơi gấp: "Bệ Hạ, ngài không thể tại tiếp tục như thế."
"Trẫm cần ngươi dạy trẫm làm như thế nào?" Thẩm Ngọc chỉ vào đại điện bên ngoài: "Cút ra ngoài!"
"Bệ Hạ, vi thần là vì muốn tốt cho ngài."
Thẩm Ngọc gầm thét: "Trẫm bảo ngươi cút ra ngoài."
"Bệ Hạ ngài hôm nay không đáp ứng thần tỉnh lại, thần liền quỳ ở đây không thôi."
"Tốt, ngươi cũng dám đối nghịch trẫm, các ngươi đều đối nghịch trẫm!" Thẩm Ngọc đột nhiên đứng lên, hướng phía bên ngoài hét lên: "Người đâu, có ai không, bắt hắn nhốt vào đại lao cho trẫm!!"
Phùng Các lão trừng lớn mắt: "Bệ Hạ!"
Ngự Lâm Quân nghe lệnh của Thẩm Ngọc, mặc dù có điểm hoài nghi nhưng Thẩm Ngọc một bộ các ngươi không nghe trẫm, trẫm liền chém đầu các ngươi, chỉ có thể kéo lấy Phùng Các lão rời đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.