Chương trước
Chương sau
"Ngươi biết nấu cơm không?"
Thẩm Ngôn đang định nói cho Minh Thù việc mình muốn dẫn Đoan Mộc Thư rời đi, Minh Thù không có dấu hiệu nào văng ra một câu như vậy, chặn lời nói của nàng lại.
"... Không, không biết." 
Nàng dù sao cũng là con gái của nữ hoàng, làm sao có thể biết nấu cơm.
Hơn nữa việc nấu nướng này ở Phượng Kỳ quốc vốn là do nam nhân làm.
Tay của nữ nhân là dùng để bảo vệ quốc gia. 
Minh Thù cũng có nghĩ tới việc này: "Đoan Mộc Thư biết không?"
"..." Thừa tướng đến cùng muốn nói cái gì?
"Ta... biết một chút." Đoan Mộc Thư yếu ớt nói. 
Đoan Mộc Thư là nam chính!
Nam chính cũng có thể biết nấu ăn!
Minh Thù nhìn Đoan Mộc Thư với ánh mắt lấp lánh: "Không phải là ngươi muốn biết ai hạ độc sao? Đơn giản." 
Thẩm Ngôn: "..."
Cái gì đơn giản?
Đơn giản như thế nào? 
Những hành động của Minh Thù người thường làm sao có thể hiểu được.
Nàng trực tiếp tiến cung.
Thẩm Ngọc nghe được tin này, trước tiên cho Ngự Lâm quân vây quanh cung điện của mình. 
Kết quả là chờ nửa ngày, cũng không có người nào tới.
"Nàng ta đi đâu rồi?"
"Bệ hạ, thừa tướng... Đi, đi tới Ngọc Hoa cung rồi." 
"Nàng ta đi vào trong đó làm gì?" Đoan Mộc Thư không phải đã bị nàng cướp đi rồi sao?
Nghĩ tới đây, Thẩm Ngọc lại càng hận Minh Thù.
"..." Hắn làm sao mà biết được! 
Thẩm Ngọc lại hỏi: "Nàng đi một mình?"
"Vâng."
Thẩm Ngọc cảm giác cái ngôi vị nữ hoàng này của nàng đang mắc nghẹn mà chết. 
Chẳng qua nàng ta chỉ tiến cung, nàng lại sợ đến như vậy.
Đồ phế vật Phùng các lão, lâu như vậy cũng không có động tĩnh gì.
Thẩm Ngọc đứng ngồi không yên chờ đợi tin tức. 
Ngự Lâm quân thăm dò động tĩnh của Minh Thù quay về báo cáo, nàng đầu tiên tới Ngọc Hoa cung, sau đó lại đi tới Ngự Thiện phòng.
Sau đó nàng mang theo hai người xuất cung rồi.
Thẩm Ngọc đập phá đồ đạc ở trên bàn. 
"Đám phế vật các ngươi! Nàng ta giữa ban ngày ban mặt tiến cung rồi lại dẫn người ra ngoài, các ngươi không biết đường ngăn lại sao! Các ngươi là người chết sao?"
"..." Bệ hạ ngài cũng không ra lệnh cho họ cản nàng ta.
Hơn nữa bọn họ làm sao có thể ngăn được? 
Thẩm Ngọc phát tiết một phen, chán nản ngồi vào long ỷ.
"Đi thăm dò xem, nàng ta đang làm cái gì."
"Vâng..." 
Ngự Lâm quân tuân lệnh xuống phía dưới, không có cách điều tra phủ thừa tướng, nhưng Ngọc Hoa cung và Ngự Thiện phòng thì có thể tìm hiểu.
"Bẩm bệ hạ, thừa tướng tiến cung là để hỏi về việc, là ai... ai đã hạ độc Hoàng phu."
"Hạ độc?" Giọng nói Thẩm Ngọc rất cao: "Hạ độc cái gì?" 
"Nghe người của Ngự Thiện phòng nói, là có người hạ độc vào thức ăn của Hoàng phu, mới khiến cho Hoàng phu..." Trở thành như vậy.
-
Minh Thù mang hai người đi, trong đó một người hành động, một người truyền lời. 
Chủ mưu sau màn này chỉ tên truyền lời kia biết nhưng lại không chịu khai ra.
Còn về thuốc giải trên người bọn họ cũng không có.
Đương nhiên cuối cùng Minh Thù vẫn hỏi ra được. 
Có điều...
"Đại Lương quốc?"
Đại Lương quốc hạ độc Đoan Mộc Thư làm cái gì? 
Hạ độc xuyên quốc gia, có bệnh sao?
"Nguyên nhân là do ta." Thẩm Ngôn dường như nghĩ đến cái gì, ánh mắt hơi tối xuống: "Là ta liên lụy đến hắn."
Minh Thù: "..." Lại là ngược luyến tình thâm sao? 
Thẩm Ngôn để Đoan Mộc Thư lại, còn bản thân nàng rời đi.
Nghe nói là muốn đi tìm giải dược.
Minh Thù đương nhiên bị Thẩm Sính lôi kéo, Thẩm Ngôn rời đi mấy canh giờ nàng mới biết. 
Thẩm Ngôn đi đâu không ai biết.
"Tại sao nàng ta lại để Đoan Mộc Thư lại?" Còn để cho nàng chăm sóc, chăm sóc cái gì?
Nghĩ là thấy tức. 
"Đừng gây rắc rối."
"Có phải nàng không thích ta không."
"Ta thích ngươi bao giờ?" 
"..." Thẩm Sính trừng mắt nhìn Minh Thù, đột nhiên nói một câu: "Không thích ta, nàng theo ta lên giường làm gì?"
"Vậy cũng không có nghĩa là ta thích ngươi, làm người đều có dục vọng." Minh Thù đường đường chính chính giải thích: "Ta cũng chỉ là một con người."
Thẩm Sính nổi điên: "Nàng nói bậy!" 
Minh Thù: "..."
Trẫm nói bậy chỗ nào? Người vốn là có dục vọng! Hoàn toàn bình thường!
"Ta ném hắn ra ngoài." Thẩm Sính đột nhiên đi đến phòng Đoan Mộc Thư. 
"Kia là của người khác, sao ngươi thích ghen như thế chứ." Minh Thù đứng dậy đi theo hắn: "Có chừng mực thôi."
Thẩm Sính ngừng lại, xoay người tức giận nói: "Vậy ngươi nói thích ta đi."
Thấy Minh Thù không lên tiếng, Thẩm Sính xoay người hùng hổ đi tìm Đoan Mộc Thư. 
Minh Thù nhanh kéo hắn lại: "Ta thích... "
Thẩm Sính hơi chớp mắt, chờ đợi câu nói câu tiếp theo của nàng.
Minh Thù tiếp tục nói: "Trên giường với ngươi." 
Thẩm Sính: "???"
Minh Thù làm Thẩm Sính phát bực, vào lúc ban đêm bị nhốt ở ngoài cửa.
Tính cách của Thẩm Sính thật là ghê gớm, Minh Thù còn chưa từng bị đối xử như vậy. 
Minh Thù ngồi ở bên ngoài nhìn bầu trời đầy sao.
Vì sao có người có thể khiến ta yêu ngươi, ta thích ngươi thì cứ phải nói ra hay sao?
Thích một người… 
Chẳng lẽ không phải là phải rất thận trọng sao?
Con sen.
Thú nhỏ đột nhiên nhảy đến trên bậc thang bên cạnh. 
Nó rũ rũ lông.
Minh Thù chống hai tay phía sau, quay đầu nhìn nó.
Thú nhỏ ngồi dưới đất, đôi mắt đen nhánh chăm chú nhìn Minh Thù. 
Ngươi thực sự dự định sẽ tiếp nhận đồ xấu xí kia sao?
Minh Thù nhìn về phía chân trời.
Thú nhỏ hừ một tiếng: Con thú xấu xí hai chân kia có gì tốt, vậy mà ngươi lại đi tiếp nhận hắn! 
Minh Thù giơ tay lên tóm thú nhỏ vào trong tay thả ở trên đùi mình, ngón tay chọc chọc trán nó: "Sao ngươi lại không thích hắn?"
Thú nhỏ không cho Minh Thù chọc, lăn vào bên trong bám vào y phục của nàng.
Ta cứ không thích hắn đấy, hắn sẽ mang tai họa đến cho ngươi. 
"Vù vù vù."
Gió lạnh thổi qua đình viện, bóng cây lắc lư.
Minh Thù giơ tay lên che cho nó: "Sao ngươi cũng học được những lời này, ta tưởng ngươi ghét nhất chính là những lời này cơ mà." 
Thú nhỏ đột nhiên không lên tiếng, cả người lông đều rủ xuống, cuộn lại thành một khối trong lòng bàn tay của Minh Thù.
"Cho nên, có đôi khi những thứ nguy hiểm, cũng không nhất định sẽ mang đến tai họa, đúng không?"
Thú nhỏ im lặng hồi lâu. 
Ngươi sẽ vứt bỏ ta sao?
Sau khi... có người kia.
Ngón tay Minh Thù nhẹ nhàng vuốt ve nó: "Sẽ không đâu." 
Thú nhỏ ôm lấy tay nàng cọ cọ.
Ta cũng sẽ không bỏ đi.
Thế nhưng việc này không có nghĩa là ta chấp nhận thú hai chân xấu xí kia. 
Hắn ngay cả lông cũng không có!
Minh Thù: "..."
Thẩm mỹ của loài thú thực sự không thể chấp nhận được. 
Nếu như tiểu yêu tinh có lông thì sẽ thành cái gì? Người vượn? Con khỉ?
Minh Thù nhịn không được vuốt vuốt cánh tay nổi da gà, may mà hắn không có lông.
"Nàng vào hay không vào?" 
Giọng nói Thẩm Sính đột nhiên từ phía sau vang lên.
Minh Thù thuận tay ném thú nhỏ sang bụi cỏ ở bên cạnh, thuận thế đứng dậy đi về phía sau.
Thú nhỏ oa oa kêu to. 
Con sen, ngươi là đồ đểu!
Ta muốn chia tay với ngươi!
Thẩm Sính ôm một cái gối, cửa mở một nửa đứng ở trong phòng ló đầu ra nhìn nàng. 
"Vào." Minh Thù vội vàng đi vào.
Thẩm Sính giữ cửa: "Nàng..."
Câu nói kế tiếp bị Minh Thù chặn lại, đợi Thẩm Sính lấy lại tinh thần hắn đã nằm ở trên giường, y phục trên người cũng bị cởi gần hết. 
Mà hắn có nhiều khoái cảm, thì hắn không còn tinh lực để mà tra hỏi Minh Thù.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.