Thẩm Ngọc tự mình xuất cung, lúc này đang ở bên ngoài phủ Thừa tướng.
Ngự Lâm quân đem phủ thừa tướng vây chật kín, vô số cung tên nhắm ngay phủ thừa tướng.
Minh Thù đang cầm một đĩa mứt hoa quả ung dung đi ra... một mình.
“Bệ hạ, trễ như thế còn đến cửa thăm hỏi, có việc gì sao?”
“Cảnh Sắt, Đoan Mộc Thư ở đâu?” Thẩm Ngọc đoán chừng là rất quan tâm Đoan Mộc Thư, không có bất kỳ ý tứ gì.
“Đoan Mộc Thư? Ta mời hắn đến quý phủ làm khách, bệ hạ có ý kiến gì?”
Minh Thù cứ như vậy thừa nhận, Thẩm Ngọc thật hơi sửng sốt một chút, chợt lửa giận xông lên đầu: “Bắt cóc Hoàng phu, đây là tử tội!”
Làm khách? Nàng ta rõ ràng là bắt cóc!
“À, vậy mời bệ hạ hạ chỉ đi, ta nhận.”
Ý kia chính là, thánh chỉ đã nhận, thế nhưng ngươi có thể chém đầu ta hay không, phải xem bản lĩnh của ngươi đã.
Thẩm Ngọc tức đến mức toàn thân run lên: “Ngươi muốn làm gì? Tạo phản sao? Vẫn cảm thấy có thể sử dụng Đoan Mộc Thư uy hiếp trẫm?”
Minh Thù cười tủm tỉm nói: “Bệ hạ nếu như cảm thấy ta muốn tạo phản, ta cũng không còn ý kiến gì, lúc cần thiết ta còn có thể phối hợp cùng bệ hạ.”
Mang tiếng tạo phản, giá trị thù hận có được không ít.
“Ngươi ngươi...” Ánh lửa hắt qua làm nổi bật lên khuôn mặt có chút méo mó của Thẩm Ngọc.
Minh Thù mặt mỉm cười, gật đầu thăm hỏi: “Bệ hạ không cần khách khí, thân là trụ cột nước nhà cần nên làm.”
Thẩm Ngọc nỗ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-nhanh-boss-phan-dien-dot-kich/1458685/chuong-1194.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.