“Điện hạ.”
Cảnh Du tiễn Thẩm Sính lên xe ngựa: “Thuộc hạ tiễn người hồi cung.”
Thấy Thẩm Sính trước mặt khôi phục lại bộ dạng của một nữ nhân, trong đầu Cảnh Du đều là bộ dạng trước đây của hắn, đại nhân không hổ danh là đại nhân, có thể phát hiện Thất điện hạ không giống với người thường.
Tình huống này trong hoàng thất, bản thân Cảnh Du cũng có thể đoán được ít nhiều.
“Đại nhân đâu?”
“Đại nhân...” Đang tự viết tội trạng cho nàng ấy.
Lời này đương nhiên không thể nói ra.
Cảnh Du nhận lấy một cái hộp bên cạnh: “Điện hạ, cái này người hãy cầm lấy.”
Thẩm Sính khẽ nheo mắt: “Đại nhân tặng cho ta sao?”
“Ủa...” Cảnh Du không dám nói vâng, cũng không dám nói không phải, chỉ có thể kiên trì cúi mặt mà nói sang chuyện khác: “Thời gian không còn sớm nữa, điện hạ mời người ngồi vững.”
Hai vấn đề đều không được trả lời.
Thẩm Sính khẽ nhíu mày, hình như có chút không vui.
Cảnh Du mồ hôi lạnh lả tả rơi xuống, cũng may Thẩm Sính không nổi giận xoay người vào xe ngựa.
Cảnh Du nhanh chóng cho người bỏ đồ vào.
Xe ngựa từ từ khởi hành, Thẩm Sính vén rèm lên, cửa lớn của phủ thừa tướng từ từ khép lại.
Hắn buông rèm xuống nhìn về phía cái hộp kéo đến rồi mở ra.
Là một viên Dạ Minh Châu lớn bằng quả đấm tay, loại Dạ Minh Châu với kích thước này trong cung cũng không tìm ra.
Vật quý như vậy, ngoại trừ nàng có thể lấy ra thì có ai dám tặng bậy đâu?
Tự tay đưa cho hắn không tốt hơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-nhanh-boss-phan-dien-dot-kich/1458679/chuong-1188.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.