Chương trước
Chương sau
Thẩm Sính quả nhiên ngừng lại.
Hắn chống thân thể nhìn nàng.
“Thật sao?” 
“Thật.”
Thẩm Sính suy nghĩ một chút: "Vậy được rồi."
Minh Thù thở phào: "Thuốc giải, cho ta thuốc giải." 
Thẩm Sính nói: "Đây là bí dược cung đình không có thuốc giải, hoặc ta chính là thuốc giải, nếu ngươi muốn... ta có thể tiếp tục."
Minh Thù: "…"
Xuống dưới! 
Cút xuống dưới cho trẫm!
-
Thẩm Sính ngồi xổm bên cạnh bồn tắm, hắn lặng lẽ đưa tay muốn sờ tay của Minh Thù. 
“Đừng đụng ta.” Hắn vừa đụng vào nước lạnh liền nổi bọt trắng.
Đợi trẫm xong rồi, trẫm không đánh chết ngươi!
Thẩm Sính uất ức thu tay lại: "Khi nào ngươi cưới ta?" 
Minh Thù không muốn nói chuyện.
Trẫm muốn yên lặng.
Đừng hỏi trẫm yên lặng là ai. 
Thẩm Sính đợi trong chốc lát, Minh Thù không có phản ứng, có lẽ là những chuyện trước đây hắn làm hơi quá đáng, hắn cũng không hỏi nữa im lặng đợi ở bên cạnh.
Cảm giác khô nóng trong thân thể Minh Thù cũng giảm được tàm tạm, từ trong bồn tắm đi ra.
Thẩm Sính chẳng biết lúc nào đã ngủ trên chống tre bên cạnh. 
Nguyện vọng đánh hắn của Minh Thù thất bại.
-
Ngày hôm sau. 
Thẩm Sính mở mắt ra lại nhắm mắt lại, trong đầu mờ mịt từ từ động não.
Hắn tự tay kéo tấm chăn trên người, lại quay đầu nhìn xung quanh một chút.
Đây là phòng của nàng. 
Minh Thù ăn xong điểm tâm trở về chỉ thấy Thẩm Sính ngồi ở trên giường cười ngây ngô, nhịn không được khóe miệng giật một cái: “Dậy rồi thì nhanh chóng hồi cung đi.”
Y phục Thẩm Sính lộn xộn, không biết còn tưởng rằng đã làm ra chuyện gì đáng xấu hổ.
Hắn từ trên giường đi xuống, đưa tay ôm lấy Minh Thù. 
“Thừa tướng đại nhân, Hoàn Ly gì đó ngươi biết cách giải quyết mà đúng không?”
“Ừm.” Trẫm hiện tại còn chưa biết giải quyết như thế nào, đến lúc đó rồi phát huy sau.
Thẩm Sính ôm cổ Minh Thù muốn hôn nàng. 
“Đừng hôn ta.” Minh Thù hơi ngại ngửa ra sau.
Đêm qua nàng suy nghĩ cả đêm, thuốc kia chỉ có thể thoa lên trên môi, đoán chừng là vì không để cho mình dính vào cho nên bôi một lớp mật đường, hèn gì ngọt như vậy...
Thẩm Sính chớp mắt: “Tối hôm qua đều bị ngươi hôn hết rồi, thuốc đã không còn hiệu lực nữa.” 
Nói xong hắn còn liếm liếm môi: “Ngươi xem.”
Minh Thù: “...”
Thẩm Sính không biết xấu hổ tiến về phía trước: “Ta muốn, tối hôm nay mới có thể nhìn thấy đại nhân, hôn một cái nha.” 
“Không muốn.”
“Muốn mà.”
“Không! Muốn!” 
Bên ngoài vang lên tiếng đập cửa, Thẩm Sính ôm Minh Thù không buông tay, Minh Thù chỉ có thể phối hợp hôn một cái, sau đó ném hắn ra ngoài cửa sổ bình tĩnh lại rồi đi mở cửa.
“Đại nhân.” Thẩm Sính dựa vào trên cửa sổ, Minh Thù gài khóa cửa quay đầu nhìn hắn.
Nắng ban mai bao phủ hắn, nàng nghe âm thanh của hắn truyền tới: “Ta thích ngươi nhất.” 
Đầu Thẩm Sính mất hút ở cửa sổ, Minh Thù mở cánh cửa bị người khác đập dồn dập.
Cảnh Du tay suýt chút nữa đập đến trên mặt Minh Thù.
“Đại nhân, vừa rồi dường như ta có nghe tiếng nói chuyện? Ngài nói chuyện với ai sao?” 
“Ngươi nghe nhầm.”
“Không có, ta thực sự...” Cảnh Du thấy vẻ mặt thành thật của Minh Thù, âm thanh không khỏi nhỏ xuống: “Vậy có thể là ta nghe nhầm rồi.”
Không phải là đại nhân giấu người nào ở trong phòng chứ? 
Lần trước đại nhân còn hoài nghi hỏi nàng chuyện cưới nữ nhân kia mà...
Nàng không xen vào chuyện riêng tư của đại nhân, nàng chỉ là một người hầu, đại nhân hỏi nàng sẽ nói, đại nhân không hỏi nàng cũng không thể vượt phép.
“Tìm ta có chuyện gì?” 
Cảnh Du mau chóng ngăn cản tâm tư đang chạy loạn: "Đây là y phục Cung yến đêm nay ta mới vừa cầm về, người thử một chút xem có hợp không.”
Minh Thù gật đầu: "Thẩm Sính..."
Cảnh Du nghi hoặc. 
“Thẩm Sính thích gì?”
“Thất điện hạ thích...” Cảnh Du suy nghĩ một chút: "Đặc biệt thích gì cũng không rõ, nhưng mà nghe nói Thất điện hạ thích sưu tầm kỳ trân dị bảo. Đại nhân định tặng quà cho Thất điện hạ sao?"
Nhân vật chính cung yến tối nay chính là Thất điện hạ, Cảnh Du cũng không suy nghĩ nhiều. 
Trong đầu Minh Thù loại bỏ đồ vật đã có trong quý phủ, tùy ý lên tiếng chưa nói tặng cũng không nói không tặng.
“Đại nhân, người nói điện hạ Hoàn ly đó, tại sao muốn chọn Thất điện hạ?”
“Thất điện hạ xinh đẹp, nhưng hắn...” 
“Ở trong mắt người nước khác, người như Thẩm Sính mới là lựa chọn bình thường.” Phượng Kỳ quốc là đất nước nữ tôn, nhưng Bắc Việt không phải.
Cảnh Du: “…”
Dường như cũng có lý. 
-
Vì có sứ đoàn nước khác, cung điện tổ chức yến hội trước đây cùng cung điện cử hành hiện tại hoàn toàn không thể so sánh.
Có thể tới tham gia quốc yến như vậy, đó cũng là trải qua sàng lọc khắt khe, xấu xí cũng không có tư cách đứng ở chỗ này. 
“Thừa tướng.”
“Thừa tướng đại nhân...”
“Đó chính là thừa tướng mà, nghe nói nàng ngay cả thị quân cũng không có.” 
Những người này không thấy nam nhân của Minh Thù, túm tụm đối diện Minh Thù chỉ chỉ trỏ trỏ.
Thậm chí có người tiến lên: “Thừa tướng đại nhân, ta...”
“Thất điện hạ...” 
Ngoài cửa liên tiếp vang lên âm thanh.
“Thất điện hạ vạn phúc.”
“Thất điện hạ...” 
Minh Thù đi ra ngoài nhìn, Thẩm Sính vẫn như cũ xinh đẹp đến mức có thể nghiền ép toàn bộ người ở đây, hắn không chớp mắt nhìn từ ngoài điện đi vào trực tiếp đi về hướng Minh Thù.
Càng lúc càng đến gần hắn đột nhiên dừng lại, vẫy tay với nam nhân đang nói chuyện với Minh Thù: “Ngươi qua đây.”
Nam nhân hơi trợn to mắt. 
Về vị Thất điện hạ này trong nhà đã dặn đi dặn lại, đúng là vô cùng xinh đẹp nhưng tuyệt đối không thể ở cùng với người như vậy sẽ bị người ta xem thường.
Nam nhân không biết mình làm sao lại lọt vào mắt vị điện hạ này, trong lòng nghi ngờ nặng nề kiên trì đi tới.
“Thất điện hạ vạn phúc.” 
Ánh mắt những người còn lại không dám nhìn, nhưng lúc này cũng đều len lén quan sát, muốn nhìn một chút xem vị Thất điện hạ này muốn làm gì.
Thẩm Sính cười với hắn, giọng nói buồn phiền: “Áo choàng ta rơi ở bên ngoài, ngươi giúp ta đi nhặt lại.”
“Vâng... Vâng.” Nam nhân hành lễ, như một làn khói chạy ra khỏi đại điện. 
Mọi người: “...”
Chỉ việc này?
Còn tưởng rằng có màn kịch hay để xem. 
Thẩm Sính âm thầm nháy mắt với Minh Thù, ý bảo nàng đừng có nói chuyện với những nam nhân khác, hắn có thể nhìn thấy hết.
Trong lòng Minh Thù buồn cười.
Hắn không nhào tới đã rất khác thường. 
Nhưng mà...
Hắn là thân nam nhân có khả năng hắn thực sự nhào tới.
Toàn bộ đại điện phía trên cùng là nữ hoàng, cấp thứ hai là hoàng tử hoàng nữ, cấp thứ ba đều là trọng thần như Minh Thù vậy, người thân lần lượt ngồi ở phía sau. 
Vị trí Thẩm Sính ở trên cùng lúc đầu hắn định một lát nữa mới đến, thế nhưng hắn muốn gặp Minh Thù.
Nhưng mà phát hiện đến rồi cũng vô dụng, lại không thể nói chuyện.
Thẩm Sính chống cằm nhìn chằm chằm Minh Thù, hắn ngẩn người, ở nơi đông người vẫn luôn như vậy cũng không ai cảm thấy kỳ quái. 
“Thất điện hạ, áo choàng của người.” Nam nhân đi ra ngoài lúc trước cầm áo choàng trở về.
Thẩm Sính thoáng liếc mắt: "Để xuống đi."
“Vâng.” 
Nam nhân buông áo choàng, làm gì còn nhớ rõ chuyện trước đó đến gần Minh Thù, nhanh chóng chạy về vị trí của mình.
-
Ước chừng thời gian uống cạn chén trà. 
Hoàn Ly và Thẩm Ngọc cùng nhau tiến vào, mặc dù là hòa thân nhưng Hoàn ly ở Bắc Việt chỉ là hoàng tử, cùng địa vị nữ hoàng Phượng Kỳ.
Minh Thù nhìn cái người cả một thân đỏ, nam nhân khiêu khích ngồi xuống đối diện, vừa vặn bên cạnh Thẩm Sính cũng không biết có phải cố ý sắp xếp như vậy không.
Minh Thù nhìn chằm chằm Hoàn Ly vài lần. 
Luôn cảm thấy Hoàn Ly này đang tránh né nàng...
Muốn tránh nàng... không phải là tên ngốc Lạc Yến kia chứ?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.