Chương trước
Chương sau
Tiểu yêu tinh.
Minh Thù thầm mắng một tiếng.
Lần này sẽ không khôi phục ký ức đấy chứ? 
Nếu không sao lại chủ động như thế chứ?
Mắt thấy người càng lúc càng dựa vào nhiều hơn, Minh Thù buông nàng ta ra: “Nếu đã không sao rồi, thần xin cáo lui trước.”
Cảnh Du quái dị liếc mắt nhìn Minh Thù. 
Nàng ta đã lâu rồi không nghe thấy đại nhân nhà nàng nói cái chữ “thần” này.
Thất điện hạ bị tùy tùng vây quanh khoảng cách giữa hai người tăng lên, nàng ta như có như không liếc mắt nhìn về phía bên này.
Minh Thù xoay người rời đi, mãi đến khi ra khỏi cửa cung Cảnh Du mới lên tiếng: “Đại nhân, thích khách vừa rồi là do người giết sao?” 
Lúc đó nàng ta đứng gần, đại nhân nhà nàng và tên thích khách kia còn cách nhau một khoảng.
“Nếu không, ngươi cho là ai giết?”
Cảnh Du có một đáp án nhưng đối diện với ánh mắt như cười như không của Minh Thù, thức thời nuốt mấy từ định nói vào trong. 
"Lúc đó, cách bên phía bệ hạ cũng không xa, bệ hạ vẫn không cho người truyền tin đến, đại nhân, bệ hạ... có phải là muốn...” Diệt trừ Thất điện hạ?
Hiện tại trong cung có một vị nữ hoàng như vậy...
“Tâm tư của đế vương ngươi đừng có đoán, đừng có đoán...” Minh Thù hừ hừ, lên xe ngựa: “Tối nay thêm đồ ăn nha.” 
Cảnh Du: "..." Tại sao muốn thêm đồ ăn? 
-
Minh Thù không ngờ vị Thất điện hạ này lại tìm đến phủ. 
Hơn nữa còn là khi trời còn chưa sáng, khi nàng còn đang ở trên giường...
“Thừa tướng, ngươi thức dậy muộn quá đấy.”
Minh Thù ngửa đầu nhìn gương mặt có chút lóa mắt phía trên đỉnh đầu, nàng lật người tiếp tục ngủ. 
Nằm mơ cũng mơ thấy tiểu yêu tinh.
Có độc.
Thất điện hạ nhìn nhìn ót Minh Thù hơi sửng sốt, lát sau nói: “Thừa tướng, ngươi không sợ ta làm gì ngươi sao?” 
Nàng cứ như vậy mà để lộ ra chỗ trí mạng, không hề có chút phòng bị nào.
Minh Thù: “...”
Không phải là ảo giác. 
Nàng từ trên giường ngồi dậy rồi từ trên giường ngồi xuống, Thất điện hạ mặc xiêm y khá gọn gàng, tuy nhiên vẫn cứ hoa lệ như cũ, hoa văn phía trên có thể khiến cả đám người lóa mắt.
“Điện hạ, người có việc gì sao?” Sáng sớm đã xông vào tẩm điện của trẫm! Muốn làm gì đây?
Thất điện hạ dựa vào cạnh giường: “Tối qua, thừa tướng lấy đồ của ta đi, ta đến là để lấy lại đồ.” 
“Đồ gì?”
Thất điện hạ nhìn chằm chằm Minh Thù mấy giây, nàng ta vươn tay: “Trả lại cho ta.”
Minh Thù xoa xoa chân mày: “Điện hạ, người không nói là đồ gì, ta sao có thể trả cho người đây?” 
Thất điện hạ: “Thanh dao găm kia.”
“À!” Minh Thù bừng tỉnh: “Ta ném đi rồi.”
Thất điện hạ: “...” 
“Đại nhân, người dậy rồi sao?” Giọng nói của Cảnh Du từ bên ngoài vang lên, theo sau là âm thanh đẩy cửa vào.
Thất điện hạ nhìn bốn phía, chỗ có thể giấu người cách khá xa không kịp tới được, mà dưới giường...
Thất điện hạ trực tiếp lên giường, dùng chăn đắp lên che mình lại. 
Minh Thù: “...”
Cảnh Du từ phía sau bình phong tiến đến thấy Minh Thù ngồi trên giường, hơi kinh ngạc: “Đại nhân người dậy rồi, có phải thay y phục hiện tại không?”
Cảnh Du càng muốn hỏi chính là có vào triều hay không. 
Nhưng nàng sáng suốt hỏi một cách uyển chuyển.
“Trời sáng hãy vào triều.”
“Vâng...” 
Cảnh Du không rời đi ngay, cân nhắc một chút: “Vừa có chút tin tức, có người ở biên ải thấy người của Tứ điện hạ.”
Biên ải?
Rời khỏi Phượng Kỳ quốc sao? 
“Chúng ta có cần điều tra tiếp không?”
“Tiếp tục điều tra.”
“Vâng.” 
Đợi Cảnh Du đi khỏi, Minh Thù liền vén chăn lên, Thất điện hạ chớp mắt: “Thừa tướng đang tìm Thẩm Ngôn?”
“Xuống ngay!”
Thất điện hạ không nhúc nhích: “Mọi người đều biết là Thẩm Ngôn đã chết rồi, sao ngươi còn tìm nàng ấy?” 
“Thất điện hạ, người mà còn không xuống, đừng trách thần không khách khí đấy.”
Lông mi Thất điện hạ như cánh bướm run rẩy, nàng nở nụ cười sáng lạn: “Ngươi trả dao găm cho ta, ta sẽ xuống ngay.”
Trước mắt Thất điện hạ đột nhiên tối sầm lại, Minh Thù bao phủ ở phía trên, cổ tay bị nắm chặt kéo sang một bên, bị nàng một tay giữ chặt. 
Một tay khác từ dưới chăn vươn xuống dưới.
Cái này mới làm Thất điện hạ có chút kinh hoàng.
Nhưng sức của Minh Thù lớn hơn so với tưởng tượng của nàng rất nhiều, hai người giãy dụa vướng víu, cơ thể Thất điện hạ đột nhiên cứng đờ. 
Bàn tay mềm mại lần vào trong quần áo hắn, cách một lớp tiết khố mỏng nắm lấy nơi trọng yếu nhất
Minh Thù vừa chạm vào liền bỏ ra, buông lỏng sự kìm hãm của nàng.
Thất điện hạ trùm chăn lên người mình. 
“Ngươi...” Thất điện hạ nghiến răng nghiến lợi: “Ngươi làm gì đấy?”
“Xác nhận một chút.”
“Xác nhận... cái gì?” 
Hắn có phải là nữ nhân hay không à?
Đôi mắt Thất điện hạ có chút co rút lại: “Ngươi sao lại phát hiện ra?”
Chuyện này còn cần phải phát hiện sao? Tiểu yêu tinh nếu là con gái, trẫm sợ rằng chỉ có thể nghĩ cách giết chết hắn rồi. 
Minh Thù ngồi bên cạnh vẫn ung dung mỉm cười: “Điện hạ, người vẫn không chịu xuống, thần không thể đảm bảo khi mà người rời giường, vẫn còn tấm thân trong sạch.”
Thất điện hạ: “...”
Lưu manh! 
Thất điện hạ từ trên giường lăn xuống đi, hắn khép lại y phục: “Ngươi mau trả lại đồ cho ta.”
Minh Thù lấy thanh dao găm kia từ dưới gối ra: “Thứ đồ này, điện hạ phải bảo quản cẩn thận, không phải ai cũng có lòng tốt như thần giúp người lừa gạt. Hơn nữa điện hạ cần gì phải tự mình động thủ, không chừng có người ra tay vì người đấy.”
Thất điện hạ nhận lấy giao găm, kiểm tra một lượt xác định là của hắn, sau khi cất kỹ trong người mới nói: “Nàng ta đã động đến ta, đáng chết.” 
Minh Thù liếc mắt: “Ta cũng động đến người rồi, còn đụng tới... Người có muốn giết ta không?”
Thất điện hạ sửa sang lại y phục, khi ngẩng đầu lên khôi phục nụ cười: “Thừa tướng đại nhân động đến ta rồi thì ngài phải chịu trách nhiệm với ta.”
“Trách nhiệm?” Minh Thù cười khẽ: “Điện hạ với thần có hiểu lầm gì không vậy?” 
Minh Thù trên dưới quan sát hắn: “Cứ xem như ta muốn có trách nhiệm với người, cũng không thể nào kết hôn với một nữ hoàng, đúng không, điện hạ?”
Thất điện hạ: “...”
“Điện hạ, để vi thần sờ ngực của người, đó là làm gì vậy?” 
Thất điện hạ: “...”
Hạ lưu!
Thất điện hạ trừng mắt nhìn Minh Thù, đẩy cửa sổ ra nhảy ra ngoài. Hắn đứng ngoài cửa sổ, sắc trời mông lung làm hình bóng hắn mơ hồ: “Thừa tướng đại nhân, nhớ đến thăm ta đó.” 
“À đúng rồi, tứ tỷ tỷ của ta ở Đại Lương quốc.”
Minh Thù nhìn hắn biến mất trong sương mù dày đặc buổi sáng sớm, nơi khóe miệng khẽ cười.
Tiểu yêu tinh... 
Nàng quay lại nằm lên chiếc giường lộn xộn, trên người hắn ta không biết là mùi hương gì rất thơm.
Xung quanh dường như vẫn còn lưu lại mùi hương của hắn ta.
Thế là vấn đề tới rồi... 
Khi Minh Thù ăn điểm tâm hỏi Cảnh Du phục vụ ở bên cạnh: “Cảnh Du, ngươi nói xem, phải thế nào mới cưới về được một nữ nhân.”
Cảnh Du: “...”
Đại nhân vừa nói cái gì vậy? Không nghe rõ. 
Chẳng trách nhiều năm như vậy đại nhân không có người tri kỷ, thì ra là thế, thì ra là thế.
Người dân Phượng Kỳ quốc xem như là cởi mở cũng chưa cởi mở tới mức ấy, có thể chấp nhận hai nữ nhân...
Cảnh Du suy tư hồi lâu, cẩn thận trả lời: “Đại nhân... chỉ cần không để người ta phát hiện, chắc là sẽ không sao đâu.” 
Kim ốc tàng kiều (*) nha!
Minh Thù phiền muộn: “Chuyện này sợ là hơi khó.”
Khó? 
Sao mà khó?
Phủ thừa tướng lớn như vậy, đón người đó về hầu hạ bên mình, chỉ cần khi không có người lâu lâu ôm ấp sẽ chẳng có ai thấy lạ đâu.
***
(*) Kim ốc tàng kiều: Dùng để chỉ ngôi nhà đẹp, sang trọng bên trong cất giấu giai nhân hoặc người tình. 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.