Úc tiên sinh, Kiều Khởi đâu?" Giọng Phong Hoành cắn răng nghiến lợi từ điện thoại truyền tới.
"Tôi còn muốn hỏi anh đó!" Úc Kinh cười nhẹ một tiếng: "Ngay cả vợ mình anh cũng trông không tốt, để cô ấy chạy tới chỗ vợ tôi làm gì?"
"..." Úc Kinh cáo trạng với kẻ xấu trước, Phong Hoành nhịn lửa giận xuống nhưng không nhịn được châm chọc: "Úc tiên sinh, người mỗi lần tìm Tiểu Liên nhà tôi là Kiều Khởi!"
"Không thể nào!"
"..."
Trong điện thoại yên lặng vài giây, Phong Hoành nói: "Cho nên hai người bọn họ đi đâu rồi?"
"Nếu tôi biết, còn nghe anh nói nhảm sao?"
"..."
Hai người đàn ông không nói gì.
Lúc này Nguyễn Tiểu Liên bị Minh Thù kéo ra ngoài nấu cơm dã ngoại, đang trò chuyện luyên thuyên cùng Minh Thù, đâu nhớ đến Phong Hoành gì.
"Chị Khởi, nếm thử cái này, mùi vị mới... ăn ngon không?"
Minh Thù giơ ngón tay cái.
Nguyễn Tiểu Liên như là được cổ vũ: "Em nói mà, rõ ràng ăn ngon, lão Phong Hoành nói không ngon. Chị nói có phải vị giác anh ấy có thiếu sót không?
"Dựa vào thực lực bản thân."
"Ha ha..."
Nguyễn Tiểu Liên cho Minh Thù ăn no, hai người nằm trên sân cỏ, ánh sáng mặt trời chiếu lên người vô cùng thoải mái.
"Chị Khởi... Phong Hoành cầu hôn em rồi."
"Ừm." Minh Thù vẫn còn trong dư vị.
"Em có chút sợ." Nguyễn Tiểu Liên nói: "Mẹ anh ấy vẫn không đồng ý chúng em qua lại, bây giờ làm ầm ĩ lắm. Nếu như biết Phong Hoành cầu hôn em, em không biết sẽ làm ầm ĩ thành thế nào..."
Minh Thù giơ tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-nhanh-boss-phan-dien-dot-kich/1458661/chuong-1170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.