Lúc đó Úc Kinh nhìn qua giống như tay côn đồ, mặc kệ ngươi nói gì hắn đều có thể cho ngươi một đấm.
Hơn nữa trên người hắn không có thẻ căn cước, cũng không có tiền giống như một đứa bé bị bỏ rơi vậy, vô cùng đáng thương.
Sau khi Bành Phái hồi tưởng lại cảm thấy vô cùng đau lòng cho đại ca của hắn.
Đẹp trai là vậy nhưng tại sao lại đáng thương đến thế chứ.
Đương nhiên sự thật chứng minh Bành Phái đã nghĩ sai rồi, tuy rằng đại ca của hắn nhìn qua thì trông có vẻ nghèo đói đáng thương, nhưng trên thực tế thì tuyệt đối không thiếu tiền.
Bành Phái là một kẻ không sợ phiền phức, do vậy hắn luôn kiên trì với Úc Kinh, kết quả là họ kết nghĩa làm anh em thân thiết.
Tính ra, kỳ thực thời gian Bành Phái quen biết Úc Kinh còn chưa tới nửa năm.
Minh Thù tấm tắc hai tiếng: “Cái kịch bản này, nếu như anh ta tỏ tình với cậu thì tôi cũng chẳng ngạc nhiên.”
Bành Phái vội vã xua tay: “Không dám không dám, tôi nào dám làm vấy bẩn đại ca.”
Hắn ta đâu phải đồng tính cơ chứ!
Hắn là trai thẳng! Thẳng tắp!
“Chị Khởi, anh Bành.” Nhị Đồng thấy ba người quái dị ngồi trong góc, cũng đi qua đó: “Mọi người đang làm gì vậy?”
“Không có gì, không có gì.” Bành Phái cười gượng "ha ha", hắn cũng không dám để cho Úc Kinh biết mình đã nói việc này ra: “Vụ án của cậu kết thúc rồi sao?”
Trong chớp mắt, sự chú ý của Nhị Đồng bị dời đi, vẫn còn mang theo chút rụt rè
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-nhanh-boss-phan-dien-dot-kich/1458654/chuong-1163.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.