Minh Thù lật hết tất cả tư liệu, nhưng không tìm được tin tức hữu dụng nào.
Tô Miên đứng ở một bên: "Có lẽ hắn gạt em."
Minh Thù lật một đống tư liệu trước mặt: "Không phải."
Cô uống qua máu của hắn, đột nhiên gia tăng năng lượng...
Tô Miên đi qua ôm Minh Thù từ phía sau, cằm đặt lên vai cô: "Em quan tâm tôi thế sao?"
Minh Thù nhẹ rên một tiếng: "Hắn mượn cớ gây chuyện với tôi, nếu tôi không lấy lại danh dự về sau làm sao lăn lộn đây?"
Tô Miên: "..."
Thì ra không phải vì hắn.
Minh Thù nghiêng đầu, hôn một cái lên cánh môi hắn: "Tôi cũng không muốn lại lao lực đổi một món ăn khác."
Tô Miên: “...” Cho nên hắn phải cám ơn vì mình được ăn sao?
Lúc Sở Việt tiến vào thấy tư thế của hai người, hắng giọng một cái, Tô Miên buông Minh Thù ra sắc mặt tự nhiên đứng lên.
“Trước đây phát hiện vài chỗ không rõ của bọn họ, đây là tư liệu lấy về từ những nơi đó.”
Sở Việt đưa một cái rương đến trước mặt Minh Thù.
Minh Thù lật qua lật lại, đa số đều đã thấy qua từ chỗ này, những tư liệu chưa thấy qua cũng không liên quan gì đến Tô Miên.
Sở Việt nói: "Trong Huyết tộc có kiến thức không ít, có thể biết được cái gì đó."
Minh Thù ngẫm lại cũng có lý, kêu Đồng Diệp liên lạc với những Huyết tộc đã sống lâu năm.
Nhưng mà những Huyết tộc này qua đây xem cũng không nhìn ra gì cả, ở trong mắt bọn họ Tô Miên chính là một người bình thường.
"Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-nhanh-boss-phan-dien-dot-kich/1458620/chuong-1129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.