Chương trước
Chương sau
Tô Miên im lặng nhìn bên kia, súng trong tay dường như bị nắm chặt đến thay đổi hình dạng.
Người đàn ông: “…”
Nam sinh này sao lại đột nhiên trở nên đáng sợ như vậy? 
Tô Miên đột nhiên đi qua bên đó, thô lỗ kéo Liễu Loan Nguyệt từ trong lòng Minh Thù ra đẩy qua bên Sở Việt.
Sở Việt đỡ lấy thân thể mềm nhũn của Liễu Loan Nguyệt, mới vừa tiếp xúc với hắn, hắn liền rõ ràng cảm giác được Liễu Loan Nguyệt lại bắt đầu run.
Sở Việt: “…” 
Chẳng lẽ là hắn quá hung dữ sao?
Sở Việt thử nói: “Đừng sợ.”
Liễu Loan Nguyệt nhìn chằm chằm nụ cười kỳ quái của Sở Việt, càng run dữ dội hơn. 
Cô muốn trở về...
Sở Việt: “…”
Tô Miên kéo Minh Thù lui lại mấy bước, nhìn chằm chằm cô: “Không cho phép ôm cô ta.” 
Minh Thù: “…” Điểm tâm nhỏ của trẫm! Kẻ phá của nhà ngươi!
Thế nhưng Minh Thù cũng không đi cướp điểm tâm nhỏ về.
Tiểu yêu tinh không thể trêu vào. 
Kẻ phá của!
Huyết tộc vây quanh: “…” Có phải các ngươi nên suy nghĩ một chút cho cảm nhận của bọn họ không? Các ngươi đang làm gì! Cái này gọi là… chia rẽ đó.
“Hoàng tử Ludwig, ngài đây là...” Guyon luôn ở một bên xem trò vui, lúc này đột nhiên xuất hiện, có dụng ý khác quan sát Sở Việt và Liễu Loan Nguyệt. 
Bên kia Andrew cũng đỡ Thụy Sa bị thương đứng dậy, căm tức hai "hung thủ".
Cứu điểm tâm nhỏ xong, giá trị thù hận cũng có rồi, kết thúc công việc về nhà ăn cơm thôi.
Minh Thù kéo Tô Miên dự định rời khỏi, ánh mắt quét qua lồng sắt cách đó không xa, thấy sự chú ý của mọi người cơ bản ở trên người Sở Việt, cô âm thầm qua mở lồng sắt. 
“Chạy mau đi cô gái đáng thương.”
Cecil: “…”
“Phất Vũ ngươi đang làm gì?” Tiếng này là do Andrew thét lên, đã không còn để ý tới tranh luận chuyện Sở Việt đánh con gái của hắn. 
“Cứu vớt đồng tộc.” Minh Thù trả lời cực kỳ chí khí hùng hồn: “Ngươi có ý kiến gì?”
Andrew: “…”
“Phất Vũ, ngươi làm như vậy không đúng.” Dính đến quyền lợi, Guyon đương nhiên cũng phải đứng ra. 
Minh Thù cười híp mắt nói: “Ta thả ra không phải các người còn có thể bắt trở lại sao, các người xác định muốn đánh nhau với ta ở đây.”
Người đàn ông mới vừa đỡ Cecil đi, suýt chút nữa nghe Minh Thù nói mà khụy xuống.
Guyon: “…” Tuy là cảm thấy không hề có đạo lý, thế nhưng không tìm được lý do phản bác. 
Thực lực của hắn với Andrew không chênh lệch nhiều, Andrew không phải đối thủ của cô, hắn có thể...
Hơn nữa, còn có một tên Ludwig ở đây.
Ai biết người đó theo phe bên kia. 
Trong lòng Guyon so sánh lợi hại, lại liếc mắt nhìn người cùng phẫn nộ, Andrew lại kiêng kỵ thực lực Minh Thù.
Ngày hôm nay đã như vậy, Cecil rơi vào tay ai còn chưa nhất định...
Nếu như vậy, thì mọi người cũng không cần nữa. 
Minh Thù nhìn về phía người đàn ông: “Còn không đi, chờ bọn hắn làm buổi tiệc vui vẻ tiễn các ngươi?”
Người đàn ông đỡ Cecil, trịnh trọng nói: “Cám ơn.”
Sau đó cùng Cecil nhanh chóng đi ra ngoài, có lẽ là vì Minh Thù vẫn ở lại, Huyết tộc không ai dám ngăn cản. 
“Các ngươi cứ từ từ trò chuyện.” Minh Thù phất tay một cái.
Mọi người: “…” Trò chuyện cái quái gì? Đối tượng để bọn họ bàn tán ngươi đều đem đi hết.
Cô chợt dừng lại: “Thiếu chút nữa thì quên.” 
Minh Thù lại quay lại đoạt lại Thụy Sa từ trong tay Andrew đánh cho một trận, Andrew phẫn nộ không còn cách nào ngăn cản.
Ai bảo ngươi động vào điểm tâm nhỏ của trẫm!
Minh Thù đánh người xong, phủi phủi tay, nhướng mày với Liễu Loan Nguyệt: “Tô giúp cô đánh cô ta rồi, nếu cô còn chưa hả giận, tôi tiếp tục đánh.” 
Liễu Loan Nguyệt: “…”
Sở Việt: “…”
Huyết tộc vây quanh: “…” 
-
Đồng Diệp đâu thể tưởng tượng nổi, bất quá hắn mới rời xa Minh Thù một lúc, lại có thể phát triển thành một vở kịch lớn như thế.
Đồng thời đắc tội hai đại gia tộc nổi tiếng trong Huyết tộc. 
Đồng Diệp trợn mắt giận dữ nhìn Tô Miên - Vì sao cậu không ngăn cô ấy, vì sao!
Tô Miên rất vô tội - Tôi làm sao có thể ngăn được cô ấy, tôi chỉ là một người bình thường còn cần cô ấy bảo vệ.
Đồng Diệp cạn lời - Cậu là một tên cặn bã! 
Tô Miên tố cáo: “Bảo bảo, hắn mắng tôi.”
Đồng Diệp toàn thân nổi da gà: “Tôi mắng cậu lúc nào chứ?”
Còn bảo bảo... ý nói bà cô nhỏ này? Xưng hô này là cố ý làm hắn kinh tởm sao? 
“Mắng cậu một câu cũng sẽ không thiếu một miếng thịt, để hắn mắng.”
Trong lòng Đồng Diệp hơi lưỡng lự, bà cô nhỏ này chính là lừa gạt trái tim của hắn.
Minh Thù lại nói: “Cậu nhớ kỹ, góp đầy một trăm, đánh một lượt.” 
Đồng Diệp: “…” Cầm thú!
Tô Miên hơi đắc ý hất cằm lên với Đồng Diệp.
Đồng Diệp gắng cười, đợi lúc bà cô nhỏ chán ghét ngươi, ngươi sẽ biết cái gì gọi là tuyệt vọng. 
Ngươi bây giờ được sủng ái nên rất kiêu ngạo!
Đồng Diệp quay lại đề tài: “Cậu cứu Liễu Loan Nguyệt thì thôi, tại sao lại thả cả Cecil, cậu với cô ta có quan hệ gì!”
Đắc tội rất khó chịu, phải xứng đáng mới được? 
Minh Thù cảm thán: “Tôi muốn làm một người tốt.”
Đồng Diệp nhắc nhở: “Cậu không phải người.”
Minh Thù nghiêng đầu: “Sao tôi cảm giác như cậu đang mắng tôi.” 
Đồng Diệp: “…” Vốn dĩ đâu phải là người.
Huyết tộc Phật Hệ say mê rồi?
Nhất định là bị cái tên cặn bã này làm hư rồi! 
Minh Thù nói: “Cũng không phải không có thu hoạch, tôi đã biết đi đâu tìm người của Hội Cứu Thế.”
Đồng Diệp nhìn về phía Minh Thù, vế sau đã cúi đầu hớp ngụm nước.
Tô Miên như có điều suy nghĩ nhìn hắn, mắt hắn tối om trong chớp mắt, Đồng Diệp cảm thấy không giống ánh mắt của con người, có chút thận trọng. 
Thế nhưng chờ hắn nhìn kỹ, Tô Miên vẫn là bộ dạng thiếu niên phách lối kia.
Nhất định là bị bà cô nhỏ chọc tức sinh ra ảo giác.
Tô Miên này đúng là con người. 
Hôm nay có hơi trễ cho nên mọi người ai về nhà nấy, chuyện của Hội Cứu Thế ngày mai bàn bạc lại.
Đồng Diệp đưa Minh Thù và Tô Miên đến chỗ ở.
Trong thang máy chỉ có Minh Thù và Tô Miên, Minh Thù đang xoay điện thoại di động, Tô Miên đột nhiên đẩy cô vào góc thang máy rồi hôn. 
Minh Thù chờ hắn hôn xong, bình tĩnh cầm điện thoại di động đi ra thang máy, sau đó quay đầu giống như một vị lãnh đạo: “Thang máy có giám sát, lần sau chú ý một chút.”
Tô Miên nhìn lên trên hướng thang máy, trề môi ra.
Hắn ước gì tất cả mọi người biết cô chính là của hắn, có cái gì không thể nhìn được. 
Về sau hắn sẽ chọn địa điểm đông người mà hôn cô!
-
Bệnh viện. 
Liễu Loan Nguyệt nằm trên giường bệnh, cầm lấy chăn cũng không dám thở mạnh.
Đợi sau khi bác sĩ ra ngoài, cô mới nhìn người đàn ông vẫn luôn đứng bên cạnh: “Tôi... Tôi không sao, không cần nằm viện.”
Giọng điệu Sở Việt như không thể chen lời vào: “Đợi kết quả kiểm tra có rồi hãy nói.” 
Liễu Loan Nguyệt hơi trề môi, không phát ra âm thanh.
Có thể là phát hiện giọng nói của chính mình quá cứng nhắc, trong lòng Sở Việt đã nghĩ sẵn trong đầu vài thứ: “Cô...”
“Tôi...” 
Hai người đồng thời lên tiếng.
Liễu Loan Nguyệt: “Anh nói trước đi.”
Sở Việt cố gắng nói chậm lại: “Có phải Phất Vũ đã từng cắn cô?” 
Liễu Loan Nguyệt không ngờ hắn hỏi câu này, gật đầu.
Sở Việt tới gần một chút, cao ngạo nhìn cô từ trên xuống: “Cắn cô ở chỗ nào?”
Liễu Loan Nguyệt bị Sở Việt nhìn cực kỳ không được tự nhiên, cô đưa tay, cánh tay trắng trẻo trong không khí run rẩy: “Tay... Cổ tay.” 
Sở Việt nắm cổ tay cô, Liễu Loan Nguyệt lui về phía sau rụt rè, có chút hoảng sợ nhìn hắn.
Sở Việt tâm tình phức tạp: “Cô rất sợ tôi?”
Liễu Loan Nguyệt như sắp khóc lắc đầu. 
Sở Việt không chớp mắt, nhìn cô chằm chằm.
Liễu Loan Nguyệt bị nhìn không còn cách nào khác, từ từ nhắm mắt gật đầu, sợ muốn chết luôn.
Sở Việt phiền muộn: “Phất Vũ cũng là Huyết tộc, sao cô không sợ cô ta?” 
“Cô... Cô ấy cười lên nhìn rất đẹp.” Liễu Loan Nguyệt yếu ớt nói: “Âm thanh rất êm tai.”
Sở Việt: “…”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.