“Không có tay hay không có chân? Nếu không muốn làm tôi có thể xin hiệu trưởng cho cô vào diện tàn tật được chăm sóc đặc biệt, nhưng trước đó...”
Nữ sinh trước cửa cười cười nói nói, đôi mắt ôn hòa toàn thân đều lộ ra vẻ hiền lành.
Giọng nói cũng nhẹ bỗng, nhưng nội dung lại làm cho người ta sởn tóc gáy.
“Cô phải mất đi tay chân của mình trước đã.”
Sắc mặt người bạn học kia trắng bệch, chạy qua cướp cây chổi trong tay Liễu Loan Nguyệt.
Phòng học còn có học sinh chưa rời khỏi, nhanh chóng dọn đồ đạc chuồn ra cửa sau.
Dọa chết người.
Sao Phất Vũ này lại ở trong lớp bọn họ chứ.
Chạy mau!
Liễu Loan Nguyệt mờ mịt nhìn Minh Thù, không biết vì sao cô xuất hiện ở nơi này.
Minh Thù đi vào phòng học, nắm tay Liễu Loan Nguyệt, cầm một cái điện thoại di động màu hồng bỏ vào trong tay cô.
Tay cô ấy rất lạnh, như không phải nhiệt độ thông thường, nhưng vô cùng mềm mại nhẵn nhụi như tơ lụa.
Liễu Loan Nguyệt nhìn điện thoại di động, trong đầu lập tức hiện lên chuyện ngày hôm qua sau khi tan học.
Đây là điện thoại ghi lại hình hôm qua.
Liễu Loan Nguyệt chợt nắm chặt điện thoại di động, luống cuống nhìn Minh Thù.
“Cất đi.” Minh Thù mỉm cười: "Coi như đây là thù lao, có thể... cho tôi cắn cô một cái hay không?"
Liễu Loan Nguyệt: “...”
Cô ta là chó sao?
Tại sao muốn cắn mình?
Liễu Loan Nguyệt mơ mơ màng màng theo Minh Thù rời khỏi phòng học, mãi đến khi đi tới con đường nhỏ trong vườn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-nhanh-boss-phan-dien-dot-kich/1458587/chuong-1096.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.