Chương trước
Chương sau
Tin tức người thú chạy nạn từ các bộ tộc ở đầm lầy phía bắc dần dần truyền tới các bộ tộc phía nam.
Các bộ tộc người thú nơm nớp lo sợ.
Phía sau bắt đầu có tin đồn, thần thú vì chuyện lần trước mà tức giận nên đã giáng tội lên đầu bọn họ. 
Vu Linh mang đến tai họa cho bọn họ.
Vu Linh giả Minh Thù: "..."
Ừm! 
Không sai!
Chính là ta làm!
Hiệp sĩ đổ vỏ Minh Thù một mình nhận hết, nhưng các người thú ngoài việc mắng chửi cô, cái gì cũng không làm được, ngay cả sơn cốc bọn họ cũng không thể nào vào được. 
Đây không phải là sức mạnh của Vu Linh thì là cái gì?
Cô chính là Vu linh!
Lời đồn càng nói càng có căn cứ. 
"Tôi phải mau đến xem."
Vân Hoang nói với Minh Thù như thế, hắn muốn đến các bộ tộc ở đầm lầy phía bắc xem thử.
"Nơi đây rất an toàn." Minh Thù nói. 
"Tôi muốn mau đến xem."
"..."
Nếu cô không cho Vân Hoang đi, chắc chắn hắn sẽ tự mình trốn đi. 
Minh Thù bảo Ôn Noãn chuẩn bị cho cô không ít khoai lang khô... Không có cách nào, nơi đây chỉ có nhiều cái này, những thứ khác cũng chưa ăn thử.
Sau đó bàn giao cho Danh Chiết không nên để cho tộc nhân ra khỏi sơn cốc.
Trong sơn cốc cái gì cũng có, mấy tháng không ra ngoài cũng không sao. 
Sau đó cô mới mang theo Vân Hoang rời đi tới đầm lầy phía bắc.
Lúc đi ngang qua bộ tộc Lợn Rừng thủ lĩnh Lợn Rừng từ bên trong lao tới: "Thủ lĩnh Dao Lạc, người cũng nghe nói rồi? Người bây giờ muốn đi đâu?"
"Đi xem như thế nào." Minh Thù nhìn vào bên trong bộ tộc Lợn Rừng, thấy đằng xa Nhĩ Nhã đang bị một người thú chửi mắng. 
Không thấy Nhĩ Du đâu, bất quá nghe nói tiểu công chúa Trư Trư canh chừng hắn chặt chẽ, rất ít cho hắn đi ra ngoài.
Dựa theo nguyện vọng của nguyên chủ...
Chắc cũng đã hoàn thành rồi! 
"Người thú từ bên kia đi tới bên này của chúng ta..." Thủ lĩnh Lợn Rừng không chú ý tới ánh mắt của Minh Thù, cả người có vẻ nôn nóng bất an: "Bộ tộc của chúng ta nơi này có trở thành bộ dạng như vậy không?"
"Không biết."
Thủ lĩnh Lợn Rừng vẫn tiếp tục nói: "Mọi người đều nói là do thần thú giáng tội, chúng ta thực sự đã đắc tội với thần thú, có thể không..." 
Hắn đột nhiên ngừng lại.
Vừa đưa mắt lên thì đối đầu với ánh mắt Minh Thù như đang cười.
Bây giờ người thú đều truyền nhau cô là Vu Linh, vì cô thần thú mới giáng tội cho bọn họ. 
Phía sau lưng thủ lĩnh Lợn Rừng phát lạnh, vội vàng giải thích: "Ta, ta không phải có ý đó, ta chỉ là lo lắng cho bộ tộc."
"Ồ, vậy ngươi tiếp tục lo lắng đi!"
Minh Thù kéo Vân Hoang rời đi. 
Thủ lĩnh Lợn Rừng: "..."
Sao hắn có cảm giác, trước đó cô định nói không phải là điều này?
-
Đầm lầy phía bắc ẩm ướt, mặc dù trời đang nóng bức, nơi này vẫn có rất nhiều đầm lầy không cẩn thận sẽ ngã xuống.
Minh Thù nắm lấy Vân Hoang, mang theo hắn đi về phía trước.
Trên đường bọn họ gặp không ít người thú, thấy Minh Thù và Vân Hoang kỳ lạ còn đi về hướng đầm lầy đều cảm thấy hiếu kỳ. 
Có điều sinh mạng bị uy hiếp, khiến các người thú không có thời gian chú ý.
Phía trước có một kiến trúc đơn giản, chắc là một bộ tộc.
Trong bộ tộc đã không còn người thú, nhưng Minh Thù nhìn thấy không ít thi thể người thú, vì khí trời nóng bức bắt đầu thối rữa, trong không khí đều là mùi hôi thối khó ngửi. 
Trên thân thể những người thú này không có vết thương, không biết rõ vì sao mà chết.
Liên tiếp vài bộ lạc đều là như thế, người thú chết trên người không có vết thương giống như bị bệnh dịch.
Minh Thù sợ thực sự có bệnh dịch, dẫn Vân Hoang rời xa các bộ tộc này. 
Mãi đến khi không khí thông thoáng cô mới dừng lại.
Minh Thù nhéo Vân Hoang, Vân Hoang quay đầu, chậm rãi nói: "Là nó."
"Ồ?" 
Vân Hoang như có chút khó khăn nói: "Vu Linh."
Minh Thù không cảm thấy bất ngờ, chỉ là có chút hiếu kỳ: "Nó giết nhiều người thú như vậy làm cái gì?"
Vân Hoang: "Vì để mạnh hơn." 
Minh Thù nửa ôm Vân Hoang, cằm đặt trên đầu vai hắn: "Vì sao giết người thú có thể mạnh hơn? Nguyên lý sinh tồn của Vu Linh như thế nào?"
Hắn cảm thấy trọng lượng của Minh Thù, không dám cử động linh tinh.
Vân Hoang nghe không hiểu sinh tồn là cái gì. 
Thế nhưng hắn đại khái biết Minh Thù hỏi cái gì.
"Vu Linh cho tới bây giờ cũng chỉ có một, nó bị đặt ở dưới chân núi thần thú. Nó giết người thú, chỉ là để sức mạnh của bản thân ngày càng lớn lên, từ núi thần thú rời đi."
Rất lâu trước đây, thần thú thực sự tồn tại. 
Mà Vu Linh thì là một cái gì đó chuyên môn săn giết người thú, nó không có hình thể cụ thể, có thể biến thành bất kỳ người thú nào.
Thần thú vì bảo vệ người thú, trấn áp Vu Linh tại chân núi thần thú.
Nhưng vì những người thú dị dạng bị ném vào núi thần thú, vô số người thú dị dạng chết ở núi thần thú oán khí liên tục xuất hiện khiến cho Vu Linh có cơ hội. 
Có điều nó muốn chân chính rời khỏi núi thần thú thì vẫn không được.
Minh Thù liếc mắt: "Cậu không phải là không biết sao?"
Khuôn mặt Vân Hoang vẫn mờ mịt: "Vừa rồi... đột nhiên biết." 
"Vậy cậu biết cậu là cái gì chưa?"
Đôi mắt Vân Hoang mờ mịt nhìn Minh Thù, in hình bóng cô vào trong ánh mắt.
"Biết." 
Vân Hoang đưa tay nắm vuốt khối bảng gỗ trên cổ.
Hắn biết hắn là ai vì cái gì tồn tại, tại sao đến đây.
Nhưng... 
Vân Hoang lúc này mờ mịt.
Những chuyện kia cũng không quan trọng.
Hắn nhìn về cô gái đang dựa vào mình, cô trông rất đẹp, ánh mắt rạng ngời cùng với nụ cười thản nhiên, khóe miệng hơi nhếch lên tạo ra một độ cong hoàn hảo. 
Nhìn thấy cô, cả thế giới dường như đều sáng lên.
Hắn không nỡ xa cô.
Vân Hoang xoay người lại ôm lấy Minh Thù, ở bên trong nụ cười của cô, hắn cúi đầu hôn cô. 
"Nếu như tôi không ở đây, bên cạnh cô đừng có ai khác có được không?" Hắn thấp giọng nói.
"Vì sao không có ở đây."
Chóp mũi lạnh buốt của Vân Hoang đụng vào chóp mũi ấm áp của cô, cũng không biết là người nào truyền nhiệt độ cho người nào. 
Hắn hơi mở miệng: "Vì tôi đến để mang nó trở về."
Trở về núi thần thú.
Vu Linh quả thực sẽ mang đến tai họa cho người thú nhưng Vu Linh trước kia đều là giả. 
Lần này là… Vu Linh thật.
Vu Linh không nên xuất hiện.
Cho nên mới có hắn. 
Minh Thù ôm lấy cổ hắn khiến cho nụ hôn càng thêm sâu sắc, đầu lưỡi lạnh băng bị cô cuốn lấy theo nhịp điệu của cô nhảy múa.
Vân Hoang cảm thấy bất an, cô không đồng ý với hắn.
Có phải về sau cô sẽ đối xử với người khác giống như vậy? 
Một lúc sau, Minh Thù lùi lại một bước: "Nếu như cậu không ở đây, mỗi ngày tôi đều tìm người thú đến hầu hạ."
Vân Hoang khẽ nhếch đôi môi đỏ thẫm: "Vì sao?"
Minh Thù đánh vào ngực hắn: "Cậu không ở đây, vì sao tôi không thể có người khác? Cậu nghĩ mình là ai?" 
Vân Hoang không lên tiếng, hắn từ từ cúi đầu xuống.
"Cách tốt nhất, chính là cậu ngoan ngoãn đợi ở bên cạnh tôi, hiểu chưa?"
"Vu Linh..." 
"Ngũ linh, lục linh cái gì, tôi quan trọng hay là Vu Linh quan trọng?"
"Cô." Vân Hoang không hề nghĩ ngợi, nói ra.
Minh Thù hài lòng cười: "Vậy là được rồi, tôi giúp cậu giải quyết Vu Linh." 
Không phải là một con quỷ sao?
Bắt quỷ phải hao tốn bao nhiêu sức lực.
Vân Hoang không biết nói gì, hắn sững sờ gật đầu. 
Cô nói cái gì cũng đều đúng.
"Ngoan."
Minh Thù đưa tay xoa đầu Vân Hoang. 
Vân Hoang chăm chú nhìn người trước mặt.
Cánh tay Minh Thù hạ xuống mặt hắn, nhẹ nhàng bấm một cái: "Nhìn cái gì? "
Vân Hoang thành thật trả lời: "Không biết." 
Minh Thù cười khẽ: "Cậu biết cái gì."
"Cô ở đây."
Minh Thù sững sờ. 
Ngược lại khôi phục bộ dạng cười nhẹ nhàng, giọng nói dịu dàng, đưa ra cảm giác cưng chiều mà cô không hay có: "Đi thôi, làm xong việc sớm tôi còn quay về tìm nữ đầu bếp."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.