Chương trước
Chương sau
Có thể tiêu diệt bộ tộc Báo Đốm, có thể không khiến người ta kiêng kỵ sao?
"Vũ khí trên tay của cô ta thật lợi hại." Hồ Cửu nói: "Nếu chúng ta có thể sở hữu nó, khẳng định cô ta không phải là đối thủ của chúng ta."
"A Cửu cô yên tâm, chờ tôi khỏe rồi, tôi nhất định làm cho cô một cái." Thương Tu cam đoan. 
"Tôi... tôi không phải có ý đó." Hồ Cửu lắc đầu, thể hiện mình không phải là mơ ước có vũ khí của Minh Thù: "Tôi chỉ cảm thấy chúng ta sở hữu vũ khí sẽ không được như vậy..."
"Tôi biết." Thương Tu nắm tay Hồ Cửu.
"Chuyện này... đợi ngày mai kết thúc, tôi lại thương lượng với bọn họ một lát." Ánh mắt Nhiếp Phàm từ trên bàn tay bọn họ đang nắm nhau đảo qua: "Không thể bỏ mặc Vu Linh mà không quan tâm." 
Hắn lại nhìn về phía Thương Tu: "Thương Tu, còn ngươi?"
"Cô ta dám ra tay với A Cửu, đương nhiên ta sẽ không bỏ qua cho cô ta." Thương Tu nghiến răng nghiến lợi, hiện tại hận không thể giết chết Minh Thù.
"A Tu, A Phàm..." Hồ Cửu cảm động nói. 
Mặc dù Thương Tu và Nhiếp Phàm không hợp nhau, thế nhưng dưới sự điều chỉnh của Hồ Cửu, ba người ở chung coi như hòa bình.
Hồ Cửu nhìn Thương Tu đã ngủ rồi, cùng đứng với Nhiếp Phàm đang gác đêm ở bên ngoài, đáy mắt hiện lên một tia cảnh giác.
Những người thú này, là những công cụ giúp cuộc sống của cô được tốt hơn, cô muốn giống như Ôn Noãn được bọn họ cưng chiều nâng niu, muốn gì được nấy, ai cũng không dám đối nghịch với cô. 
Có điều bây giờ...
Việc quan trọng nhất là diệt trừ Dao Lạc.
-
Trời vừa tờ mờ sáng, Minh Thù liền thấy người thú cao lớn lúc trước bị cô đánh dẫn một tộc nhân ở bên ngoài về, còn kéo theo không ít thú săn.
Người thú cao lớn bảo tộc nhân kia thả con thú ở giữa, hắn thì đi tìm thủ lĩnh Chó Mực.
Người thú của bộ tộc xung quanh lần lượt tỉnh lại, rõ ràng Danh Chiết ngủ không ngon nên cả người không có tinh thần. 
Minh Thù đang ăn đồ ăn vặt được đổi lấy từ chỗ Hài Hòa Hiệu, Hài Hòa Hiệu vẫn là hệ thống làm việc rất tốt, đến cả gói đồ trên tay cô thế này cũng không khác đồ đóng gói là mấy.
Cho nên người khác thấy, cũng sẽ không nghi ngờ.
"Bọn họ bắt nhiều thú săn như vậy làm gì?" Giọng nói nghi hoặc từ người bên cạnh Ôn Noãn phát ra. 
"Sở thích của thần thú khá lớn?" Minh Thù đoán mò.
"..."
Nghe nói một lát nữa phải cúng tế, vì tên hung thủ kia không tôn trọng thần thú, sợ thần thú tức giận, bọn họ muốn nhận lỗi với thần thú và cầu xin tha thứ. 
Thao tác cụ thể thế nào Minh Thù cũng không phải rất rõ.
Khi nguyên chủ còn sống, chưa có tư cách tham gia lễ bái tế như vậy.
Tất cả đã chuẩn bị xong, thủ lĩnh Chó Mực mời người dẫn đầu của các bộ tộc, mỗi người dẫn đầu chỉ có thể dẫn theo một người. 
Tình trạng Danh Chiết không tốt nên Minh Thù để Ôn Noãn đi cùng với mình.
"Là Hồ Cửu..." Ôn Noãn nhìn thấy Hồ Cửu, nhớ đến nhứng điều Minh Thù đã nói cho cô biết, có chút sợ hãi không rõ.
Lúc đầu gặp Hồ Cửu, cô ta còn giúp đỡ mình... 
Ai mà biết.
Mưu đồ hiểm ác.
Lại dám gạt cô ăn thịt người thú... 
Hồ Cửu hiển nhiên cũng thấy Ôn Noãn, sắc mặt lập tức thay đổi.
Cô ta nhìn về phía hai người thú bên cạnh, phát hiện bọn họ đều chưa nhìn thấy Ôn Noãn sau đó thở phào nhẹ nhõm. Cô ta duỗi tay giữ chặt lấy Thương Tu dẫn hắn đi sang bên kia.
Cô biết rằng trước khi trọng sinh, những người đàn ông này đều yêu mến Ôn Noãn kia bao nhiêu. 
Mặc dù hiện tại cô ở cùng với bọn họ, nhưng vẫn nên cẩn thận một chút thì tốt hơn, không thể để bọn họ tiếp xúc với nhau... phải nghĩ biện pháp, làm cho Ôn Noãn kia biến mất hoàn toàn.
Minh Thù nhìn Hồ Cửu tự mình đi ra, an ủi nữ đầu bếp nhà mình: "Sợ cái gì, cô ta muốn tìm cô gây phiền phức thì liền đánh cô ta."
Nữ đầu bếp của trẫm cũng dám hù dọa, chán sống rồi. 
Ôn Noãn nhìn Minh Thù bỏ đồ đạc của cô vào, suýt chút nữa thì hét lên.
Cô nhanh chóng giấu mấy thứ đi: "Thủ... thủ lĩnh... rốt cuộc cô đang làm cái gì vậy?"
Vì sao vừa là đao vừa là súng? 
"Thật ra..." Minh Thù bịa ra một thân phận hẳn hoi: "Tôi là một thương nhân thời không."
"A?"
Ôn Noãn liên tục ngơ ngác. 
Sao lại biến thành thương nhân thời không rồi? Thương nhân thời không kia cô biết không? Có điều thực sự giống như lời nói như vậy, cô có thể tùy tiện lấy đồ đạc ra, tựa như có thể giải thích rồi.
"Thủ lĩnh, vậy có phải cô có thể rời khỏi nơi này hay không?" Ánh mắt Ôn Noãn phát sáng.
Minh Thù gật đầu. 
"Thật sao, cô có thể cho tôi trở về sao?" Ôn Noãn hơi kích động.
Minh Thù cằm khẽ nhếch lên: "Dùng đồ vật vừa rồi…"
Cô đặt ngón tay sau gáy Ôn Noãn, "bịch" một cái không phát ra tiếng động. 
Nét mặt của cô gái cười tươi như hoa nói vài chữ: "Cô có thể về trời rồi."
Ôn Noãn: "..."
Cô nhất định là đang trêu chọc mình. 
Cô cho mình một cây súng, không phải đao sao?
"Đi thôi." Minh Thù lôi cô đi: "Đừng cách tôi quá xa, tôi cũng không có kỹ năng dịch chuyển tức thời đi cứu người của nam chính."
Ôn Noãn: "..." 
Nam chính lại là cái gì?
-
Hầu hết những người thú tham gia thuộc bộ tộc Chó Mực đều rời khỏi, còn những người thú còn lại nhìn theo bọn họ. 
Ở trong đội ngũ Minh Thù không thấy được người mà họ gọi là hung thủ, không biết là trước đó có bị mang đi rồi không, vẫn là căn bản không ở trong bộ tộc Chó Mực.
Có điều Minh Thù thấy trong đội ngũ có người ôm một người thú nhỏ, nhìn bộ dạng là mới sinh ra không lâu.
Minh Thù đi chầm chậm, rớt lại phía sau. 
Thủ lĩnh Lợn Rừng cũng đi chậm lại, lui ở phía sau.
Cũng không biết đi bao lâu rồi, từ nơi hoang vu Minh Thù nhìn thấy được hàng rào đơn sơ.
Tiếp theo người thú liền cầm vũ khí làm từ gỗ. 
Lại đi về phía trước một đoạn, một cái đài xây bằng đá liền xuất hiện trong tầm mắt, trên đài đang trói một người.
Mắt Minh Thù lập tức híp lại.
Đội ngũ dừng lại, các người thú quan sát người trên đài, hắn mặc một bộ áo choàng màu xám tro, tuy là trên áo choàng dính máu và vết bẩn, nhưng vẫn chưa bị hỏng. 
Người trên đài cúi thấp đầu vẫn không nhúc nhích, không biết sống hay đã chết.
"Đây chính là hung thủ?"
"Là chủng tộc gì?" 
"Chưa thấy qua…"
Đối mặt với câu hỏi của những người thú, thủ lĩnh Chó Mực giải thích: "Ta cũng không biết, lúc bắt hắn, thế nhưng bỏ phí không ít sức lực."
"Hắn làm sao cùng..." Người thú vừa nói chuyện nhìn về phía nữ… đầu bếp bên cạnh Minh Thù: "Gần giống với bộ dạng kia?" 
Ôn Noãn là người bên cạnh Minh Thù, trên người vẫn còn tồn tại lời nguyền đáng sợ của Vu Linh, lúc trước cho dù có người thú hiếu kỳ cũng không ai dám hỏi.
Lúc này hành động của toàn bộ người thú đều tập trung ở trên người Ôn Noãn, Ôn Noãn sợ hãi trốn ra phía sau Minh Thù, âm thầm nắm chặt cây súng. Dường như thủ lĩnh không có chỉ cho cô cách làm sao bóp được cây súng!
Người ở trên đài, quả thực không có bất cứ đặc thù gì của người thú, ngược lại lại càng tương tự như Ôn Noãn. 
Giống như một con người.
"Là chủng tộc mới gì sao?"
"Thủ lĩnh Dao Lạc, giống cái bên cạnh ngươi là?" Người thú to gan trực tiếp hỏi. 
Minh Thù đang giữ cái giá của thủ lĩnh: "Liên quan gì tới ngươi?"
Muốn cướp nữ đầu bếp của trẫm, đừng nói tới cửa ngay cả kẽ hở cũng không có!
Ôn Noãn ngắm một bên má Minh Thù, khóe miệng cô chứa đựng nụ cười nhạt, mặt trời mới mọc từ bên sườn, tựa như dát lên cho cô một tầng ánh sáng nhàn nhạt. 
Cô đứng ở trong ánh sáng, thân thể nhỏ nhắn mà dẻo dai, làm cho người khác không thể khinh thường.
Ôn Noãn nuốt một ngụm nước bọt, đột nhiên cảm thấy thủ lĩnh thật đẹp trai là chuyện gì xảy ra?
"Người bắt được hình dạng giống với người bên cạnh ngươi, ai biết được bọn họ có phải đồng bọn hay không." 
Là Thương Tu đang nói chuyện.
Hồ Cửu mặc dù có ý ngăn cản Thương Tu, nhưng không thể thành công.
"Nói rất có đạo lý..." 
"Loại chủng tộc kỳ lạ như vậy, chúng ta có thể chưa thấy qua, sao lại đột nhiên xuất hiện hai người."
"Trong khoảng thời gian ngắn giết chết bao nhiêu là người thú, làm sao có thể không có đồng bọn."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.