Chương trước
Chương sau
"Đứng ngây ra đó làm gì, xông lên." Người thú cao lớn hét lên.
Người thú của bộ tộc Chó Mực giật mình, lập tức xông về phía Minh Thù.
Người thú của bộ tộc Khổng Tước nhỏ giọng hỏi: “Danh Chiết… chúng ta có cần xuống giúp thủ lĩnh một tay không?” 
Danh Chiết: “Thủ lĩnh bảo chúng ta đừng tự xuống nộp đầu.”
Người thú nghi hoặc: “Nộp đầu là cái gì?”
Danh Chiết im lặng: “Không biết.” 
Tuy rằng không hiểu nộp đầu nghĩa là gì, nhưng ý tứ rất rõ ràng chính là không cho bọn họ xuống.
Thế nên người thú của bộ tộc Khổng Tước rất nghe lời, yên lặng ngồi đó.
Minh Thù không có cây đao, cô bẻ bừa một cành cây gần đó, hung hãn đánh người thú đang tấn công cô. 
Người thú kêu gào thảm thiết, có kẻ bị đánh đến nỗi hiện luôn hình thú.
Người thú cao lớn kinh ngạc, lùi dần về phía sau.
Giống cái vốn trân quý nên được các bộ tộc bảo vệ rất kỹ, những việc như săn bắn đánh đấm không bao giờ đến lượt giống cái. 
Nhưng bây giờ…
Giống cái này lại có thể lấy một địch mười, còn chiếm ưu thế.
“Tất cả cùng xông lên.” 
Người thú cao lớn không tin.
Cành cây chuyển động, bóng người thoắt qua thoắt lại trong không gian, người thú nào cũng bị Minh Thù đánh vào chỗ hiểm cả.
Nếu cô muốn giết họ. 
Thì một đòn cũng toi mạng.
Người thú cao lớn dường như hiểu ra, sau lưng toát ra từng đợt mồ hôi lạnh.
“Đến lượt ngươi.” 
Người thú cuối cùng gục xuống, cành cây của Minh Thù chỉ vào người thú cao lớn.
Người thú cao lớn: “…”
Không đúng. 
Giống cái sao có thể lợi hại như thế được, chắc chắn có chỗ không đúng.
Người thú cao lớn cố gắng nhớ lại từng chi tiết vừa nãy, nhưng không thể tìm ra điểm thuyết phục nào cả.
Giống cái này, thực sự lợi hại như vậy. 
Đột nhiên người thú cao lớn hóa thú, không có chút khí phách nào xoay người vắt chân lên cổ chạy.
Minh Thù: “…”
Trẫm bày ra một tư thế oai phong như vậy, ngươi bỏ chạy còn ý nghĩa gì nữa. 
Minh Thù kéo thú nhỏ ra, ném về phía người thú cao lớn.
“A…” Người thú cao lớn bị đánh trúng, kêu thảm thiết.
Thú nhỏ nhanh như chớp quay về, mắt đối mắt với người thú cao lớn, thú nhỏ toàn thân lông lá dựng đứng như một con nhím giận dữ, màu sắc chọi lọi lóa mắt. 
Nhìn cái gì mà nhìn.
Người thú cao lớn đột nhiên rống lên một tiếng, bốn chân chó cuộn tròn lại cụp đuôi rên rỉ.
Thú nhỏ "hừ" một tiếng đầy kiêu ngạo. 
Minh thù kéo người thú cao lớn ra phía sau, ngẩng đầu nhìn những tộc nhân đang sững sờ kinh ngạc: “Còn nhìn, xuống trói chúng lại.”
Tộc nhân lũ lượt kéo nhau xuống dưới, ba chân bốn cẳng trói đám người thú lại.
“Thủ lĩnh lợi hại quá.” 
“Đáng lẽ trước đây tôi không nên hoài nghi người.”
“Người có thể làm thủ lĩnh, chắc chắn là rất lợi hại, sau này chúng ta sẽ không còn bị ai bắt nạt nữa phải không?”
Tộc nhân nhìn nhau, trong lòng đều thầm tự nhủ phải dốc lòng đi theo thủ lĩnh. 
Người thú bị trói lại cùng nhau, nhốt vào nhà lao ngày trước.
Ngay cả bộ tộc Khổng Tước mà cũng có nhà lao, đủ thấy thế giới này hung ác đến cỡ nào.
Người thú cao lớn được đối đãi tốt hơn một chút, hắn được giam riêng một mình, cứ thế bọn họ bị nhốt ở trong sơn cốc. Thú nhỏ đi bên cạnh Minh Thù, người thú cao lớn đến một tiếng ho cũng không dám mở miệng. 
Ôn Noãn đứng từ xa nhìn lại, không dám lại gần, những người thú này… đều không phải tốt đẹp gì.
Minh Thù đem một ít cỏ khô đến: “Nói chuyện chút đi.”
Người thú cao lớn: “Ngao ngao ngao…” 
Minh Thù: “Nói tiếng người đi.”
Người thú cao lớn: “…”
Minh Thù: “Ai sai ngươi đến bắt Ôn Noãn?” 
Người thú cao lớn liếc thấy thú nhỏ nằm dài cạnh chân Minh Thù, nuốt nước bọt: “Thủ… thủ lĩnh của chúng tôi.”
“Bắt cô ấy làm gì? Muốn cô ấy đi nấu cơm cho các ngươi chắc?”
“…” Nấu cơm là cái gì? Thú nhỏ hằn học lườm qua, người thú cao lớn cứng người: “Thủ lĩnh thích cô ta, nên sai chúng tôi bắt cô ta về.” 
Giống đực hùng mạnh, có thể cướp giống cái và còn có thể sở hữu nhiều giống cái, nhưng hành vi phí phạm của trời này ở thế giới người thú là đối tượng bị nguyền rủa của chúng người thú.
Tất nhiên ngoài việc nguyền rủa bọn họ chẳng dám làm điều gì khác cả.
Dù sao điều kiện tiên quyết đó phải là giống đực hùng mạnh: “Chỉ thế thôi?” 
Người thú cao lớn gật đầu lia lịa, những lời hắn nói đều là sự thật.
“Cô biết thủ lĩnh của bọn họ?” Minh Thù hỏi Ôn Noãn đứng cách đó không xa.
Ôn Noãn nắm chặt hai tay trước ngực, lắc đầu: “Không, không quen, trước đây tôi chưa từng gặp bọn họ.” 
Minh Thù khẽ vuốt ve thú nhỏ, những móng vuốt nhỏ nhắn khẽ cào cào ngón tay của Minh Thù.
Người thú cao lớn chỉ biết có vậy.
Không hề dối trá. 
Nhưng Ôn Noãn chưa từng bị thủ lĩnh bộ tộc Chó Mực bắt được lần nào, sao hắn lại muốn bắt Ôn Noãn?
Minh Thù lại đánh cho tên người thú cao lớn thêm một trận, sau đó mới vứt hắn ra khỏi sơn cốc.
“Về nói với thủ lĩnh nhà ngươi rằng Ôn Noãn do ta bảo vệ, không sợ chết thì đến đây, ta sẽ tiếp đón chu đáo… ta còn đang mong đợi đây.” 
Người thú cao lớn: “…”
Hắn chẳng mong đợi một chút nào cả.
"Thủ lĩnh, những người thú này giải quyết thế nào?" Những tộc nhân khác đều không dám đến bẩm báo, chỉ có mình Danh Chiết đi lên. 
Minh Thù mới thả một mình người thú cao lớn, những người thú khác vẫn còn đang bị nhốt.
“Các ngươi không ăn à?”
“…” Danh Chiết khó khăn trả lời: “Thủ lĩnh, bộ tộc Khổng Tước chúng tôi ăn chay. Tuy rằng đôi lúc cũng ăn thịt nhưng rất hiếm.” 
Nguyên nhân chính, có lẽ là do bọn họ không kiếm nổi thịt.
“Không ăn thì mang đi đổi với các bộ tộc khác đi.” Minh Thù đang nói đột nhiên sáng mắt.
Như là tìm thấy một con đường làm giàu vậy 
Từ sau khi vgười thú cao lớn quay về, bộ tộc Chó Mực không hề phái người đến tìm.
Ngược lại việc bộ tộc Khổng Tước đổi thủ lĩnh khác, tin tức giống cái làm chủ bắt đầu lan truyền khắp các bộ tộc.
Và còn ngầm ám chỉ, người thú giống cái này có thể đã bị Vu Linh khống chế. 
Tin này truyền ra, có động tĩnh đầu tiên là bộ tộc Báo Đốm.
Bộ tộc Báo Đốm đối với bộ tộc Khổng Tước có thể nói là vô cùng để ý.
Minh Thù nghe nói bộ tộc Báo Đốm có rất nhiều đồ ăn, khu vực gần đây ngoài trừ bộ tộc Lợn Rừng ra, thì họ chính là kẻ mạnh nhất. 
Thế là…
Minh Thù liền bị bắt.
Không bị bắt thì không phải là lãng phí đồ ăn sao, cô sao chịu nổi. 
Quan trọng nhất là người thú của bộ tộc Khổng Tước nói, bộ tộc Báo Đốm người thú rất nhiều, tất nhiên có thể kiếm chác được rất nhiều giá trị thù hận, không thể bỏ qua bọn họ được.
Bộ tộc Báo Đốm được xây dựng rất rộng lớn, đã bắt đầu xuất hiện những kiến trúc thô sơ.
“Thủ lĩnh, cô ta đã bị Vu Linh khống chế thật sao?” Có người thú lo ngại nhìn Minh Thù. 
“Đúng vậy, đừng sợ nhé.” Minh Thù đáp lời: “Ta sẽ mang lại tai họa cho các người đấy.”
Thủ lĩnh bộ tộc Báo Đốm trừng mắt nhìn Minh Thù: “Trông trừng cô ta cẩn thận. Hừ, đám Chó Mực nói cô ta ghê gớm lắm, chẳng phải vẫn bị ta bắt được đấy sao. Dù cô ta bị Vu Linh khống chế thì sao chứ, bị ta tóm được có mà chạy đằng trời. Cái thứ Vu Linh đó có đến, ta cũng chẳng sợ.”
Người thú đều khiếp sợ Vu Linh. 
Nói rằng Vu Linh sẽ đem lai tai họa cho bộ tộc.
Nhưng mà…
Đã có ai từng thực sự nhìn thấy Vu Linh chưa? 
Chẳng qua là họ đem tất cả những sự việc không thể giải thích được, đổ hết lên đầu Vu Linh mà thôi.
Thủ lĩnh của Báo Đốm hiểu điều này, nên hắn mới dám lớn mật nói những lời đao to búa lớn như vậy.
Thủ lĩnh của bộ tộc Báo Đốm rất có uy, thấy hắn nói như vậy các người thú khác đều lao nhao hùa theo. 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.