Chương trước
Chương sau
“Ngươi nhìn ta như vậy làm gì?” Muốn cướp đồ ăn vặt của trẫm sao?
Thương Tu hừ lạnh: "Chuyện trước kia ngươi bắt nạt Hồ Cửu, ta còn chưa có tính sổ với ngươi."
Minh Thù suy nghĩ một chút: "Không nhớ rõ lắm." 
Thương Tu: “...”
"Coi như là ta làm đi, vậy ngươi sẽ tính sổ ta thế nào?" Giúp nguyên chủ mà chịu tai họa một chút cũng không sao: "Tình cảnh hiện tại của ngươi cũng không được khá lắm."
Ánh mắt Thương Tu đảo qua bốn phía, sắc mặt tái xanh. 
Tên khốn Nhĩ Du kia...
Minh Thù ôm đồ ăn vặt, ngồi bên cạnh cửa lao: "Người anh em, ngươi thực sự không che chỗ đó của ngươi sao?"
Thương Tu: “...” 
Da thú duy nhất trong phòng giam đã đưa cho nữ chính giả, cho nên Thương Tu không có vật gì có thể che.
Minh Thù không để ý tới ánh mắt giết người của Thương Tu, chống cằm suy tư, Thương Tu cũng là một hậu cung của nữ chính, bây giờ bị nữ chính giả đoạt, vậy hắn vẫn còn có giá trị hào quang sao?
Chỉ cần đánh một cái là có giá trị hào quang rồi sao? 
[Ký chủ đừng nghĩ sâu xa, giá trị hào quang không phải giá trị thù hận.]
À.
Minh Thù hơi thất vọng. 
[Nhưng ký chủ có thể đắc tội hắn, tôi phát cho cô một nhiệm vụ phụ.] Hài Hòa Hiệu giựt giây Minh Thù.
“...”
Minh Thù nhìn cửa lao, cửa lao bị những sợi dây leo quấn lấy rất kỳ lạ. 
Thế giới người thú không có xích sắt, thế nhưng những sợi dây leo này đặc biệt dùng để đối phó người thú.
Chỉ cần chạm vào thì sẽ khôi phục hình thú, trong khoảng thời gian ngắn không có biện pháp hành động.
Thương Tu nhìn giống cái đối diện đứng lên, quần áo xinh đẹp trên người cô nhẹ nhàng rũ xuống đất, nổi bật lên khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp của cô. 
Bộ tộc Khổng Tước và bộ tộc Hồ Ly, là hai bộ tộc có giống cái xinh đẹp nhất.
Hồ Ly xinh đẹp yêu kiều, trong xương tản ra sự mê hoặc bay cả hồn phách, khiến người ta điên đảo.
Khổng Tước cao quý đơn thuần, lúc giơ tay nhấc chân đều lộ ra phong thái cao quý ưu nhã, một sự xinh đẹp không thể cưỡng lại. 
Thế nhưng giống cái Khổng Tước ít vô cùng.
Mỗi một con đều được bảo vệ vô cùng tốt.
Đây là lần đầu tiên Thương Tu thấy người thú trong bộ tộc Khổng Tước trong khoảng cách gần như vậy. 
Nghe nói Nhĩ Du muốn đem cô ta giao cho bộ tộc khác...
"Ngươi muốn chạy trốn?" Thương Tu thấy hành động của Minh Thù, suy đoán hỏi.
Minh Thù hỏi ngược lại: "Tại sao ta phải chạy trốn?" 
"... Ngươi không phải vì chạy trốn mà bị bắt trở lại nhốt vào nơi này sao?"
"Đúng vậy." Minh Thù lấy ra đại khảm đao.
Đôi mắt Thương Tu chợt giật lên, đó là cái gì? Cô lấy ra từ nơi nào? 
Thế giới người thú không có đồ sắt, đương nhiên cũng không có dụng cụ cắt gọt gì gì đó.
Minh Thù quơ đao chém về phía cửa lao, cửa lao bị mở ra, cô từ bên trong chạy ra, cô lại nở một nụ cười thản nhiên: "Tạm thời chưa cần chạy trốn."
Thương Tu nhìn cô đi về cửa lao của mình, ánh mắt từ trên người hắn trượt qua Hồ Cửu bên cạnh. 
"Ngươi muốn làm gì!"
Đột nhiên cô cười lên.
Ánh sáng từ ánh mắt hắn lóe ra, cửa lao trước mặt hắn rơi xuống đất, đầu tiên Thương Tu làm ra tư thế công kích để Hồ Cửu ở phía sau, hung ác cảnh cáo: "Dao Lạc, ngươi đừng tới đây." 
"Đừng sợ, ta sẽ rất nhẹ tay."
"..."
-
Lúc Nhĩ Du dẫn người tới, Minh Thù ngồi chồm hổm dưới đất ăn khoai tây chiên, bên cạnh là nữ chính giả và Thương Tu bị đánh trở về nguyên hình.
Minh Thù ngẩng đầu, ngược sáng nhìn anh trai của cô.
Bất kể là giống đực hay giống cái của bộ tộc Khổng Tước đều đẹp vô cùng, Nhĩ Du cũng như thế. 
Ánh mắt Nhĩ Du không dừng lại trên người Minh Thù, mà đi nhanh về phía Hồ Cửu, khôi phục hình thể bế cô ta lên.
Thương Tu cắn răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Nhĩ Du, đáng tiếc miệng hắn cũng bị chặn lại, không thể mở miệng.
Ghê tởm! 
"Dao Lạc!"
Nhĩ Du la lên giận dữ, âm thanh từ phòng giam truyền ra ngoài.
Minh Thù chậm rãi đứng lên, mỉm cười, giọng nói thanh thúy: "Anh trai." 
Nhĩ Du chợt ngẩn người.
Trước đây khi gọi hắn cô luôn xấu hổ lẫn sợ hãi, cẩn thận từng li từng tí, giọng nói nhỏ đến khó có thể nghe được.
Ngày hôm nay làm sao... 
Ngón tay Nhĩ Du đụng trúng bộ lông mềm mại, cảm giác kỳ lạ kia lập tức biến mất: "Dao Lạc ngươi làm sao ra đây được? Đây đều do ngươi làm!"
"Đúng vậy." Minh Thù gật đầu: "Không phải anh trai chán ghét bọn họ sao? Ta giúp ngươi đánh bọn họ, vui không?"
Nhĩ Du: “...” 
"Nhĩ Du..." Giọng nói yếu ớt của Hồ Cửu vang lên, người trong lòng Nhĩ Du chợt tối xuống, biến thành một cô gái.
Nhĩ Du lập tức dùng áo khoác ngoài trên người che cho Hồ Cửu.
"Nhĩ Du..." Nước mắt của Hồ Cửu từng giọt từng giọt rơi xuống: "Cô... Cô... Cô ta đánh ta, Hồ Cửu rất đau." 
Lúc nãy khi Hồ Cửu với Thương Tu nghỉ ngơi sau khi vận động, cô mơ hồ nghe tiếng động.
Đợi khi cô có ý thức thì một quyền đã đánh xuống.
Cô vất vả lắm mới thấy rõ người đánh mình là ai, muốn tìm Thương Tu giúp đỡ, ai ngờ Thương Tu bị trói ở bên cạnh không thể động đậy. 
Lại dám đánh cô.
Hiện tại cô cảm giác rất đau, những xương khớp trên người như bị đặt sai chỗ.
“Đau chỗ nào?” Nhĩ Du ôn nhu an ủi: "Ta sẽ dạy dỗ cô ta, đừng khóc." 
Hồ Cửu cố ý ngay trước mặt Minh Thù kéo tay Nhĩ Du vào trong.
Đôi mắt Nhĩ Du chợt tối xuống, dặn dò người thú phía sau: "Nhốt Dao Lạc lại, đợi ta trở về tra hỏi!"
"Nhĩ Du." Hồ Cửu bất mãn, chịu đựng đau đớn nức nở nói: "Ngươi không thể bất công, cô ta đánh ta như vậy." 
"Ta công bằng, ta dẫn em đi xem vết thương trước."
"Không..." Hồ Cửu khóc như mưa: "Nhĩ Du trước đây ngươi nói với ta đều là gạt ta có phải hay không, ta biết mà, ngươi làm sao có thể sẽ vì ta..."
"Sao lại lừa em, em đừng khóc." 
"Cô ta đánh ta..."
“Được rồi, ta sẽ trừng phạt cô ta.”
Hồ Cửu lặng lẽ nhìn về phía Minh Thù, muốn cho người kia thấy ai mới có vị trí trong lòng Nhĩ Du. 
Nhưng lão đại Minh Thù lại thể hiện vẻ mặt “mọi người cứ thoả thích biểu diễn, ta xem phim” thậm chí còn mỉm cười.
Biểu hiện hoàn toàn khác với trước đây khi ở chung với Nhĩ Du.
Hồ Cửu khẽ nhíu mày, chuyện gì xảy ra? 
Hồ Cửu vốn chính là người thú không có liêm sỉ.
Cô ta cố ý động đậy, tấm da thú trên người cô ta rớt xuống một chút, vừa lúc làm cho Minh Thù thấy tay của Nhĩ Du đặt ở đâu.
Minh Thù bình tĩnh cắn khoai tây chiên: "Dáng người thật không tệ." 
Hồ Cửu: “...”
"Nhĩ Du, ngươi xem cô ta..." Hồ Cửu rúc vào trong lòng Nhĩ Du, khóc sướt mướt.
Giọng Hồ Cửu mềm mại, còn làm bộ khóc thút thít, nghe cũng khiến người khác không khống chế nổi. 
Đây chính bản lĩnh của bộ tộc Hồ Ly.
"Dao Lạc ngươi thực sự không biết hối cải!" Nhĩ Du tức giận bởi những lời nói của Minh Thù về Hồ Cửu, sắc mặt tối hơn, giọng nói lạnh lùng: "Đi lấy thú linh thảo tới."
Thú linh thảo chính là những sợi dây trên cửa lao. 
Trói Thương Tu làm cho hắn không thể động đậy chính là sợi dây mà Minh Thù lấy trên cửa lao.
Hồ Cửu thừa dịp Nhĩ Du nhìn không thấy lộ ra một biểu hiện khinh miệt.
Minh Thù cắn khoai tây chiên cảm thán: "Xem ra vừa rồi ta dùng chưa đủ sức, ngươi còn có sức lực cáo trạng." 
Cô từ phía sau lấy ra đại khảm đao chặt đứt cửa lao, trong ánh mắt quái dị của những người đối diện, chậm rãi nói: "Anh trai, thật ngại quá, ta định tạo phản."
Không bảo người lấy đồ ăn vặt cho trẫm thì không được!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.