Sở Hàn cho rằng Minh Thù trở về nhìn thấy đống hỗn độn này sẽ tức giận, ai biết cô ấy chỉ bình tĩnh bảo người đến dọn dẹp, một chút dấu hiệu tức giận cũng không có.
Việc này có tính là điểm tốt không?
Lúc đầu tới, tính tình hắn cũng không tốt như vậy.
Phải chết lặng một lúc, hắn mới quen dần.
Thiếu niên ôm gối, đôi mắt đen nhánh nhìn hắn chằm chằm: "Anh còn không đi?"
Định làm cái gì!
Muốn thông đồng với vợ lão tử sao!
Sở Hàn: "..."
Sở Hàn thấy Minh Thù tự mình tới phòng bếp dọn dẹp, hắn nhỏ giọng hỏi Sở Hồi: "Cậu cầu hôn rồi đúng không?"
"Liên quan gì tới anh."
"Có phải hai người lại cãi nhau?"
"Từ đâu anh lại nghĩ là chúng tôi cãi nhau chứ?"
Sở Hàn nhìn chung quanh một chút.
Ở đây giống như...
Sở Hồi nói: "Anh thấy cô ấy tức giận không?"
Trong giọng nói hơi đắc ý, Sở Hàn sao lại không hiểu chứ.
Sở Hàn: "..."
Đúng là không có.
Đừng nói tức giận, ngay cả chân mày cô ấy cũng chưa từng nhíu một cái, ngay cả cha mẹ bọn họ, sợ rằng cũng không dung túng cho hắn đến nước này.
Nhưng cô ấy vẫn tỏ ra dáng vẻ rất tốt, nhìn người nào cũng tủm tỉm cười.
Không chừng là tính tình cô ấy tốt lên thật?
"Nếu như cậu đã quyết định thì nói cho anh một tiếng, dù gì người ta cũng là con gái, lễ ăn hỏi không thể thiếu, hôn lễ cũng phải làm... Bên phía ba mẹ anh sẽ đến thông báo..."
Sở Hồi im lặng, không hề phản đối Sở Hàn.
Sở Hàn đứng dậy: "Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-nhanh-boss-phan-dien-dot-kich/1458540/chuong-1049.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.