Không khí vào giây phút này dường như ngừng chuyển động, cả thế giới đều dừng lại.
Sở Hồi vô thức ngừng thở, sợ mình nghe sót một chữ.
Minh Thù lẳng lặng nhìn hắn, một lúc lâu cô tự tay sửa lại một chút tóc dính mồ hôi trên trán Sở Hồi: "Đi thay quần áo khác đi."
Minh Thù đứng dậy.
"Úy Lam!"
Sở Hồi dùng giọng nói yếu ớt gọi cô.
Cổ tay Minh Thù bị kéo, thân thể không đứng vững ngã lui về phía sau, Sở Hồi linh hoạt xoay người, Minh Thù liền bị hắn áp dưới thân thể.
Hai tay hắn nắm chặt cổ tay Minh Thù, gắt gao đặt ở hai bên.
Không giống với vẻ ngoan hiền trước kia, lúc này Sở Hồi toàn thân đều lộ ra một cảm giác âm trầm và thô bạo.
Minh Thù khẽ nhắm hờ mắt lại.
Tiểu yêu tinh lợi hại, biết dùng trò này.
Hắn áp sát cúi người, mũi hầu như đụng với mũi Minh Thù: "Chị không thích tôi, tại sao muốn cùng tôi làm loại chuyện này?"
"Cậu cầu xin tôi." Giọng nói Minh Thù không lên xuống chút nào.
Kỹ xảo điểm mười.
Cậu, cầu, xin, tôi...
Bốn chữ này, làm cho Sở Hồi tâm tình phức tạp, thậm chí có thể nhớ tới tình hình lúc đó.
Sở Hồi bỗng dưng buông lỏng, từ trên người Minh Thù đứng lên, có thể không đứng vững lập tức ngã ở trên sàn nhà.
Minh Thù muốn đỡ hắn, Sở Hồi hung tợn nhìn qua, Minh Thù chỉ có thể thu tay lại.
"Có phải... bất cứ ai cầu xin chị, chị đều sẽ... như vậy hay không?" Sở Hồi giọng hạ thấp.
Minh Thù chỉ là muốn nhìn hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-nhanh-boss-phan-dien-dot-kich/1458531/chuong-1040.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.