Sở Hồi mặc thành như vậy, Minh Thù nào dám để cho hắn ra khỏi cửa, cuối cùng vẫn là tự mình đi một chuyến, thuận tiện mua cho hắn một cái áo khoác.
"Những thứ này đều cần phải trả." Minh Thù không dễ chịu nói.
"Chị thật tốt."
"..."
"Chị là ở một mình sao?"
"Không phải."
Sở Hồi quan sát bốn phía, tò mò hỏi: "Nơi đây còn có người khác?"
Hắn không nhìn thấy đồ dùng đàn ông.
Minh Thù cong mày: "Đúng vậy."
"Ai vậy?"
Minh Thù chỉ vào Kim Nguyên Bảo chổng vó trên bàn.
Sở Hồi: "..."
"Chị còn nuôi rùa, thật là không ngờ. Người khác đều nuôi chó mèo, tại sao chị muốn nuôi rùa?"
Minh Thù thu dọn đồ đạc đứng dậy, đối mặt với Sở Hồi, cong khóe miệng nói: "Ăn ngon."
Sở Hồi: "???"
Sở Hồi và Kim Nguyên Bảo mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Kim Nguyên Bảo phủi chân nhỏ ngắn, để ta lật qua nha!
Sở Hồi dưỡng bệnh vài ngày, phát hiện Minh Thù làm việc và nghỉ ngơi hầu như không có quy luật gì, muốn làm cái gì thì làm cái đó. Có lúc thâu đêm, có lúc lại có thể rảnh rỗi ngắm tuyết cả ngày.
Có lúc thậm chí có thể nghiên cứu Kim Nguyên Bảo một giờ.
Nhưng bất kể làm gì, đồ ăn vặt đều không thể thiếu.
Hơn nữa cô còn nói chuyện rất gợi đòn, khiến người ta muốn đánh chết cô.
...
Minh Thù gác chéo chân ngắm tuyết, rốt cuộc lúc nào tuyết này mới ngừng, cô muốn đi ra ngoài chơi.
Không phải tuyết lớn cản trở sự nhiệt tình cô đối với đồ ăn vặt.
Là tuyết lớn ngăn cản sự nhiệt tình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-nhanh-boss-phan-dien-dot-kich/1458523/chuong-1032.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.