Chương trước
Chương sau
Câu lạc bộ Cẩm Thiên.
Chuyện mà Đào Tư nghĩ kia cũng không khác biệt lắm, về sau Hướng Vãn và Tần Tấn tuyệt đối không còn khả năng.
Dù sao... 
Cô gái gặp chuyện bị người ta nhúng chàm như vậy, Tần Tấn làm sao có thể thích nữa.
Nếu như không phải lần trước đấu bán kết, thấy Tần Tấn và Hướng Vãn ở cùng nhau, cô cũng sẽ không lợi dụng việc mình biết làm ra chuyện như thế.
Cô không thể để cho Tần Tấn và Hướng Vãn có bất kỳ cơ hội ở chung với nhau. 
Đào Tư nhìn chàng trai bên kia đọc sách, cô đứng dậy đi tới: “Tần Tấn, ngày hôm nay có phim điện ảnh mới chiếu, chúng ta cùng đi xem đi?”
Đầu ngón tay Tần Tấn thon dài lật qua trang sách.
“Mọi người cùng đi đi, gần đây huấn luyện thật mệt mỏi, nghỉ ngơi một chút.” Sợ Tần Tấn từ chối, Đào Tư bổ sung một câu trước khi hắn mở miệng. 
Quả nhiên Tần Tấn hơi dừng lại: “Ừm.”
Đào Tư đáy lòng vui vẻ, mặc dù không phải đi xem với nhau nhưng ít nhất cũng đi xem.
Bên ngoài phòng huấn luyện có người gọi cô: “Đào Tư, em ra đây một chút!” 
Đào Tư tâm tình cực tốt đáp một tiếng: “Tới đây.”
Đào Tư vào phòng họp, nhìn thấy cảnh sát nghiêm nghị, tâm tình đang tốt lập tức tiêu tan mây khói.
Đào Tư tim đập loạn lên, nhìn về phía Đinh Lỗi: “Anh Đinh, anh tìm em...” 
Đinh Lỗi để cho cô đi vào, đóng cửa lại.
-
Chuyện Đào Tư bị đưa đi, rất nhanh thì truyền khắp câu lạc bộ Cẩm Thiên, cuối cùng toàn bộ nơi này đều biết. 
Dù sao Đào Tư bây giờ là một thành viên đội HS, mà đội HS lại là một nhánh chiến đội vô cùng được chú ý.
Đào Tư đột nhiên bị cảnh sát đưa đi, đương nhiên trở thành trọng tâm bàn tán của câu chuyện.
Minh Thù nghe chuyện này, như người không bị làm sao cả cho vào miệng mình hai quả nho, Đào Tư dám làm cô cũng có thể điều tra ra được. 
Chuyện này nếu như không phải có người âm thầm tung tin, làm sao có thể lộ ra sớm như vậy.
Đào Tư thật muốn đạp Hướng Vãn vào trong bùn.
Đinh Lỗi không biết đi đường tắt kiểu gì, cứu được Đào Tư từ bên trong ra, trên mạng cũng không có thông tin gì. 
“Cám ơn anh Đinh...” Đào Tư ở lại bên trong mấy ngày, sắc mặt không phải là rất tốt.
“Đào Tư, việc này em làm thật sao?”
“Anh Đinh, em cũng không quen người tên Hướng Vãn gì đó, tại sao muốn làm vậy? Em không biết ai muốn hãm hại em lúc này...” Đào Tư vừa nói vừa đỏ khóe mắt. 
Thời điểm này chính là đang nói đến cuộc thi đấu.
Ánh mắt Đinh Lỗi quả nhiên tối xuống: “Được rồi, chuyện này đã giải quyết, anh đưa em trở về trước nghỉ ngơi thật tốt không nên bỏ lỡ cuộc thi đấu.”
Đào Tư được Đinh Lỗi đưa về nơi ở. 
Đinh Lỗi vừa đi, vẻ mặt tủi thân Đào Tư biến mất, đáy mắt chỉ có hận ý không cam lòng.
Cô làm bí mật như vậy, vì sao còn có người biết?
Người nào đang giúp Hướng Vãn? 
“Cục cưng.”
Giọng nói này quá quen thuộc.
Quen thuộc đến mức Đào Tư tự giác mặc định rằng tiếng cục cưng kia là đang gọi cô. 
Cô dựa theo giọng nói nhìn sang, cô gái nhàn nhã dựa ở trong hành lang, thấy cô đi tới cũng chậm rãi mỉm cười.
“Kỷ Hòa! Cô tới đây làm gì!” Cô ta làm sao biết mình ở chỗ?
“Đừng khẩn trương, tôi tới chỉ là để cho cô biết, là tôi tố cáo cô.” Minh Thù nói. 
Sợ phiếu đổi đồ ăn vặt nghĩ lung tung, trẫm còn cố ý tới nói cho cô ta biết.
Đào Tư đang suy nghĩ chuyện này, chợt phản ứng kịp.
“Cô hãm hại tôi!” 
“Lời này có chút không đúng, vốn chính là cô làm, làm sao có thể thành hãm hại được.”
“Tôi không có.” Đào Tư một miệng phủ nhận, mặc kệ từ lúc nào, cũng không thể thừa nhận sự thật: “Tại sao cô muốn hãm hại tôi!”
Quên đi. 
Dù sao cũng đều là đổ vỏ, làm thế nào thì cũng giống nhau cả.
Minh Thù giọng điệu nhẹ nhàng: “Cái này không vì sao cả, tôi vui là được.”
“...” 
Minh Thù đứng dậy đi xuống lầu dưới, đi mấy bước lại tựa như nhớ tới cái gì, quay trở lại: “Thiếu chút nữa quên mất, vẫn là đánh cô một trận đi.”
“?”
[Ký chủ có thể khiến cô ta càng chật vật một chút.] Hài Hòa Hiệu đã lâu không có nghĩ ý xấu đột nhiên lên tiếng. 
“Làm sao?”
[Lột hết ném ra.]
“...” 
Không nên chờ mong Hài Hòa Hiệu.
Nó trừ cái này ra căn bản sẽ không có chủ ý nào khác.
Còn tưởng rằng nó không nghĩ xấu lâu như vậy, sẽ có tiến bộ thực sự là quá đề cao rồi. 
Hài Hòa Hiệu rác rưởi.
[Ký chủ đừng tưởng rằng tôi không biết cô đang mắng tôi.]
“Rác rưởi.” Mắng ngươi thì làm sao? 
[...]
Cho ký chủ thả chút tiểu yêu tinh đánh lộn một chút đi.
-
Đinh Lỗi từ Đào Tư biết được, tất cả những điều này đều là câu lạc bộ NS bên kia hãm hại của cô, Đinh Lỗi lập tức nổi giận.
Đinh Lỗi liên lạc người, điều tra tài liệu của tất cả mọi người trong chiến đội Minh Thù cặn kẽ, muốn tìm một người để ra tay.
Có thể là trừ Minh Thù và Giang Lưu, những người còn lại đều là người thành phố khác. 
Minh Thù ra vào đều có Tư Trầm đưa đón, Đinh Lỗi không có cơ hội ra tay chỉ còn lại Giang Lưu.
“Vương Hà Dương lại dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy, vậy cũng đừng trách tôi.” Đinh Lỗi liếc mắt nhìn Đào Tư: “Em đừng suy nghĩ nhiều, những tin tức xấu đó cũng không cần xem, tất cả giao cho anh.”
Đào Tư gật đầu: “Anh Đinh, chúng ta đi ra ngoài trước.” 
“Đi thôi.”
Đào Tư từ phòng làm việc đi ra, Tần Tấn chặn ngay trước mặt.
“Tần Tấn...” 
Tần Tấn không hề nhìn cô, bỏ qua cô, đi vào phòng làm việc của Đinh Lỗi.
Đào Tư nhẹ cắn môi dưới, đáy mắt tràn đầy tâm tình phức tạp.
Sau khi cô từ đồn cảnh sát trở về. Tần Tấn rõ ràng càng lãnh đạm đối với cô, trước đây chào hỏi với hắn còn được đáp lại, giờ hắn đã coi thường. 
Ngay từ đầu tưởng tâm tình hắn không tốt, nhưng những người khác trong chiến đội chào hỏi, hắn cũng có đáp lại.
Hắn chỉ coi thường cô.
Đào Tư không yên lòng ngồi tại chỗ, còn chưa nghĩ ra kế tiếp làm sao bây giờ, đột nhiên nhận được thông báo nói cho cô tạm thời không cần huấn luyện về nhà nghỉ ngơi thật tốt. 
Đào Tư cả người đều bối rối, phản ứng đầu tiên là đi tìm Đinh Lỗi.
“Anh Đinh, vì sao để cho em nghỉ ngơi? Em rất khỏe...”
Đinh Lỗi ý bảo cô đừng kích động: “Tình hình em gần đây anh cũng đã xem qua, đúng thật có chút không như ý. Gặp phải chuyện như vậy, tâm tư em cũng không chịu nổi, nghỉ ngơi một đoạn thời gian đi.” 
Đào Tư một chút cũng không yên lòng, ngược lại gấp gáp hơn: “Nhưng sắp đến trận chung kết, anh Đinh, em có thể.”
Đinh Lỗi: “Chiến đội có người dự bị, em không cần phải lo lắng.”
Đinh Lỗi giọng nói không mặn không nhạt, làm cho Đào Tư nghe ra vẻ khác thường. 
Cái gì gọi là không cần phải lo lắng?
Cô thật vất vả có được vị trí trong đội HS, tiếp cận Tần Tấn, hiện tại bảo cô từ bỏ làm sao có thể!
“Anh Đinh, anh nói thật với em, vì sao để cho em nghỉ ngơi?” 
Đinh Lỗi thở dài: “Anh đã nói giúp em, đây là phía trên quyết định, em về trước đợi thông báo vậy.”
Phía trên quyết định như thế khiến Đào Tư nghẹn ngào, một chút đường lùi cũng không có.
Người đầu tư sau lưng HS không ai khác, chính là nhà họ Tần. 
Tần Tấn tìm Đinh Lỗi, cô đã bị yêu cầu về nhà nghỉ ngơi, mối liên quan này dù Đào Tư không muốn tin cũng không thể không tin.
Chuyện này có liên quan với Tần Tấn.
Đào Tư xông vào phòng huấn luyện, tìm được Tần Tấn: “Tần Tấn, vì sao?” 
Tần Tấn sắc mặt ảm đạm, hời hợt nói: “Đội ngũ của tôi không cho phép có đội viên tâm tư bất chính. Đinh Lỗi để cho cô về nhà nghỉ ngơi, đã nể mặt mũi lắm rồi, không cần ồn ào khiến mọi người khó chịu.”
Tâm tư bất chính?
Đào Tư sắc mặt tái nhợt. 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.