Chương trước
Chương sau
Đào Tư đăng nhập vào trò chơi thường không dùng biệt hiệu, trực tiếp tiến vào trò chơi.
Trận đấu giữa Minh Thù và bình luận viên cũng vừa vặn kết thúc.
Đào Tư nhanh chóng kéo thêm vài người rồi mời Minh Thù PK (*). 
Dù lần này không được phát sóng trực tiếp nhưng nếu muốn xem thì vẫn có thể đến nơi thi đấu để quan sát, thế nên khi thấy Minh Thù vào bản đồ một lần nữa, khán giả lại đổ xô vào đăng ký chen lấn vào sân đấu.
Đào Tư tự nhận rằng thời gian cô chơi trò chơi Vấn Linh này lâu hơn cả những người chơi khác. Chính vì vậy, mọi nhân vật, bản đồ và kỹ năng đương nhiên cô đều hiểu rõ hơn bọn họ.
Cô không được chậm trễ nữa mà phải PK ngay lập tức. 
Đào Tư đặt biệt hiệu cho mình là “ Mộng Vũ”, giọng nói của cô cũng trở nên ngọt lịm: “Phong Thần, ra tay được chưa?”
Minh Thù híp mắt cười: “Ưu tiên vị nữ sĩ dễ thương này ra tay trước.”
Ngươi cho rằng chỉ cần đổi biệt hiệu là trẫm không nhận ra nhà ngươi sao? 
Trẫm cũng từng xem qua vở kịch này của nhà ngươi rồi!
“Vậy ta không ngại nữa.” Đào Tư tiến lên chọn bản đồ trước.
Nơi giao đấu lần này là ở Sơn Lâm. Địa thế của bản đồ này lại rất bất lợi cho người không giỏi mai phục ẩn mình. Xem ra số mạng của cô cũng không tệ, ngẫu nhiên lấy được bản đồ có lợi cho mình. 
Minh Thù xoa tay: “Tý nữa cứ để Mộng Vũ lại cho tôi xử lý, những kẻ còn lại thì tùy ý mọi người.”
Thanh Thu Chủng cảm thấy Minh Thù cười như không cười, hắn đột nhiên cảm thấy rùng mình.
Những người còn lại cũng đều cảm thấy như vậy, họ quay ra nhìn nhau. 
Có người đắc tội với cô sao?
Thật kỳ quái…
Trước kia Phong Thần đâu phải kẻ hẹp hòi đến vậy chứ. 
-
Trò chơi vừa mới bắt đầu, Minh Thù liền đi tìm Đào Tư trước. Cô cũng không biết Đào Tư đang nghĩ gì, chỉ thấy cô ta đã chủ động tiến đến.
Hai người gặp nhau trong một cánh rừng đầy hoa nhỏ mọc dưới đất. 
Nhân vật của Đào Tư cực kỳ nữ tính, còn của Minh Thù lại tràn đầy nam tính. Hai người gặp nhau ở chỗ này, nếu người khác không biết lại còn tưởng đang đóng kịch cổ trang.
Đào Tư ra tay trước, kỹ năng của cô ta phát sáng lấp lánh xuyên qua rừng, lá cây nơi Minh Thù đang đứng đột nhiên rụng xuống rồi nhanh chóng bốc cháy ngùn ngụt.
Vì muốn người chơi có thể trải nghiệm một cách chân thật nhất, số liệu của bối cảnh đều được đưa vào trong mũ trò chơi, bắt chước y như thật. 
Cây cối trong rừng đồng loạt bốc cháy ngăn cản tầm mắt của Minh Thù.
"Vút..."
Minh Thù vội né người sang một bên rồi lập tức ẩn mình vào trong làn khói. 
Không tìm được vị trí của Minh Thù, Đào Tư nhăn mày nhìn ngắm xung quanh một cách cẩn thận.
"Rầm!"
"Vút vút vút." 
Lá cây rơi xuống đỉnh đầu Đào Tư, cô ngẩng đầu lên thì thấy một người đang nhanh chóng rơi xuống, lập tức đưa tay ra phòng bị.
Minh Thù đè tay Đào Tư xuống, dùng sức nhấn một cái khiến Đào Tư không thể đánh ra chiêu thức gì, một chân của cô ta đã quỳ xuống mặt đất.
Minh Thù thúc gối vào cằm của cô ta. 
Đào Tư kêu đau một tiếng rồi ngã xuống phía sau, Minh Thù nhấc chân lên rồi lại để xuống.
Đào Tư lăn xuống sườn dốc, thân thể cô ta đã làm gãy không ít cây cối.
Minh Thù đuổi theo Đào Tư xuống phía dưới, sau đó tiếp tục đánh cô ta tơi bời, đánh cho máu của cô ta rụng gần hết thì treo máy, chờ cô ta hồi máu rồi lại tiếp tục đánh. 
[Phong Thần thực sự không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả, Mộng Vũ kia trông đáng yêu như thế cơ mà!]
[Điên à, đã chơi trò chơi còn thương hoa tiếc ngọc làm gì.]
[Dù sao người ta cũng là con gái mà, ít nhất Phong Thần cũng phải để lại mặt mũi cho người ta chứ!] 
[Phong Thần đẹp trai quá!]
[Ta thích bộ dạng đó của Phong Thần.]
Khán giả vây xem chia làm hai phe. 
Một bên thì cảm thấy Minh Thù ra tay hơi tàn độc.
Một bên lại cho rằng bất kể Phong Thần làm gì cũng đều đẹp trai hết, chắc chắn là chuyện này cũng nằm trong kế hoạch của Phong Thần.
Toàn bộ tin tức của trò chơi đều là những lời cảm thán của người vây xem. 
Mặc dù biết là thế nhưng khi thấy Minh Thù đánh mình như vậy, Đào Tư vẫn cảm thấy không thể hiểu nổi.
Từng đợt sóng đồng cảm liên tiếp dấy lên khiến cho cô càng trở nên cáu kỉnh.
Nếu đổi thành biệt hiệu thật thì có lẽ cô sẽ không khổ sở như thế này. 
“Phong Hòa Tận Khởi, nếu ngươi muốn giết ta thì xin mời, tại sao phải sỉ nhục người khác như vậy?” Nhân lúc vừa hồi máu, Đào Tư không nhịn được mà rống lên.
“Sỉ nhục người khác?” Minh thù nheo mắt, phát ra giọng điệu khàn khàn vô cùng quyến rũ: “Ta chỉ đơn giản là đánh nhau với ngươi, sỉ nhục ngươi ở chỗ nào vậy?”
Đào Tư nhíu mày: “Ta đắc tội với ngươi à?” 
Minh Thù nhún vai: “Là do ngươi khiêu chiến với ta trước, nên việc ta đánh ngươi không phải là chuyện bình thường sao?”
Đào Tư biết mình quả thực đã quá vội vàng khi tìm Minh Thù PK, nhưng dù sao mọi chuyện cũng đã lỡ rồi.
“Cấp bậc của ta không so sánh được với ngươi, ta thua rồi.” Lời nói này ám chỉ Minh Thù ỷ lớn hiếp nhỏ. 
Minh Thù mỉm cười: “Khi một tên lính tốt bước ra chiến trường, liệu rằng tướng quân sẽ tha không giết hắn chỉ vì hắn là tên lính tốt không?”
Đào Tư: "..."
Đây là khái niệm gì vậy? Trò chơi thì làm sao có thể so sánh được với chiến trường! 
“Dù sao cũng chỉ là trò chơi thôi mà, ngươi không thấy mình quá đáng sao?”
Minh Thù mỉm cười: “Trò chơi cũng là chiến trường mà.”
Đáy mắt của Đào Tư hiện lên một tia lạnh lẽo, trong lòng đã nảy sinh ra một kế hoạch: “Ngươi là đại thần, tất nhiên ta không thể đánh lại được rồi, nhưng nếu ngươi trực tiếp lấy đầu ta thì có khác nào ngươi đang tự sỉ nhục mình không!” 
[Đúng vậy, trực tiếp giết luôn là được, tại sao lại còn đánh người ta như vậy.]
[Hình như Phong Thần cũng có chút quá đáng.]
[Phong Thần đã nói rồi mà, khi ngươi ra chiến trường, kẻ địch sẽ tha cho ngươi chỉ vì ngươi không đủ mạnh ư? Cô gái này đã không đánh lại được còn đổ lỗi cho Phong Thần không biết thương hoa tiếc ngọc, cô ta coi mình là Đát Kỷ hay Điêu Thuyền vậy?] 
[Các ngươi đừng có nói bậy, Phong Thần đánh cô ta ắt hẳn là có lý do.]
[Tất cả câm miệng đi! Phong Thần tuyệt đối sẽ không đánh người bừa bãi!]
Mình Thù bỏ ngoài tai những lời bình luận, cô mỉm cười nói: “Nếu tự biết mình là lính tốt, tại sao còn muốn PK ta, chẳng lẽ không phải là muốn dâng đến tận cửa cho ta đánh sao? Nếu vậy thì ta còn nể mặt làm gì nữa?” 
Đào Tư: “…”
Nể mặt?
Bọn họ vốn dĩ có quen nhau đâu! 
[Nghe rõ chưa, là bọn chúng mời PK trước, Phong Thần cũng chỉ là phản kích lại thôi. Các ngươi còn đứng đó mà nói lung tung!]
[Mọi khi PK nào có như vậy đâu!]
[Không cho các ngươi nói Phong Thần nữa!] 
[Cứ nói đấy thì sao nào.]
[Muốn đánh nhau phải không?]
[Đánh thì đánh!] 
[Mở bản đồ đi.]
[Sợ các ngươi chắc, đến đây đi!]
Minh Thù còn chưa kết thúc xong trận đấu thì đám người bên ngoài đã hẹn nhau đi đánh một trận. 
Đào Tư vì dám nói Minh Thù như vậy nên lại bị đánh thêm một trận, còn đám người của Thanh Thu Chủng thì đi giải quyết hết những kẻ còn lại.
Mọi người đứng ở một bên xem Minh Thù và Đào Tư: “Càng yêu lại càng đánh”.
Thanh Thu Chủng hỏi: “ Mọi người nói xem rốt cuộc Phong Thần và cô gái này có thù oán gì vậy?” 
Giang Lưu đoán mò: “Cướp bạn trai của Phong Thần?”
Kim Dạ Nguyệt tiếp lời: “Cũng có thể là do cướp đồ ăn vặt của Phong Thần.”
Mặc dù chỉ ở chung trong một thời gian ngắn ngủi, nhưng cũng đủ để bọn họ thấy được Phong Thần có bao nhiêu chấp niệm với đồ ăn vặt. 
Động vào đồ ăn vặt cũng như động vào cô vậy.
Siêu cấp tàn bạo.
Mọi người đều im lặng nhìn về phía hai người họ. 
Nhật Nguyệt Trọng Quang: “Ầy…” Cũng không biết nữa.
Tên mặt lạnh Hoàng Hạc Tây Quy không hé răng nói một lời nào.
Cuối cùng Đào Tư cũng trực tiếp thoát trò chơi, trận PK này đến đây là kết thúc, mọi người cũng dần dần truyền tống thoát ra khỏi bản đồ. 
Minh Thù đánh xong phiếu đổi đồ ăn vặt kia, tâm tình vô cùng sung sướng thoải mái.
Sau khi rời khỏi, cô liền giúp đỡ đám người hâm mộ não tàn của mình đánh thêm hai trận.
Đám người hâm mộ não tàn cực kỳ hưng phấn, thế nhưng bọn người chống đối ngược lại cũng nổi khùng lên không ít. 
Tin tức Minh Thù bắt nạt người chơi cấp thấp, ức hiếp con gái nhanh chóng được lan truyền rộng rãi.
Càng nói sai sự thật thì càng tốt, Minh Thù còn muốn lén lút đi thêm mắm thêm muối một phen.
Nhân vật phản diện thực sự không dễ làm mà. 
Mấy tin tức lá cải này hoàn toàn được dựng lên nhờ tài thêu dệt chém gió.
Kể cả chuyện cười trước kia của cô và Hoàn Nhĩ Nhất Tiếu cũng bị đào lên.
Hoàn Nhĩ Nhất Tiếu cũng vì kỹ năng đó của Chu Dịch mà bị mọi người ở khắp nơi chặn đường. Cô còn tưởng là mình lại gây phiền phức gì cho sư phụ nhà mình rồi. 
Nào ngờ sau khi nghe ngóng một hồi mới biết được sự thật.
Hoàn Nhĩ Nhất Tiếu liền xắn tay áo lên, mang áo giáp vào diễn đàn tìm người.
***
(*) PK: Là tên viết tắt của cụm từ Player Killing, ám chỉ hành động khi game thủ ra tay sát hại trước đối với người chơi khác trong game. 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.