“Là võ công của Ma giáo ta.”
Trên đường xuống núi, mặt giáo chủ tối xuống.
Bất kể là từ vết thương hay là nội thương đều là đệ tử Ma giáo của hắn làm.
Thế nhưng...
Hắn thật không có sai người nào làm qua!
Minh Thù cười: "Có lẽ là ngươi sai người làm lúc mộng du."
Giáo chủ: "..." Người mộng du mới có thể làm chuyện này... mộng du là gì?
"Minh chủ, ngươi không cảm thấy chuyện này rất kỳ quái sao? Vì sao có người liên tiếp hãm hại Ma giáo." Bánh Bao ở bên cạnh hỏi: "Lần trước chuyện của phái Thanh Hư, mặc dù đã bắt được hung thủ nhưng bây giờ ngẫm lại cũng có chút không đúng."
"Trừ ma vệ đạo, ai cũng có trách nhiệm, có gì kỳ quái." Minh Thù nghiêng đầu, lộ ra một hàm răng trắng cười ác liệt: "Ai bảo Ma giáo khiến người ta căm hận làm gì."
Giáo chủ: “...” Cho nên hắn bị người khác vu oan hãm hại là đáng đời sao?
Không hài lòng chút nào.
Giáo chủ tức giận rời khỏi.
Hắn phải đi điều tra chuyện này mới được.
Minh Thù tựa như không có gì trở về chỗ ở.
Trong phòng chỉ có một ánh nến, Dung Ly đang ngủ ở bên cạnh.
Minh Thù nhẹ nhàng đóng cửa đi tới bên cạnh Dung Ly, cúi đầu quan sát hắn.
"Phiền thật." Minh Thù thở dài một tiếng, kéo người lên giường.
"Minh... Minh chủ?”
Dung Ly dụi dụi mắt, Minh Thù đang cởi quần áo cho hắn, mắt to trừng mắt nhỏ.
Một giây kế tiếp, Minh Thù đắp chăn lên người hắn: "Ai cho ngươi vào phòng ta? Còn ngủ trên giường của ta?"
Dung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-nhanh-boss-phan-dien-dot-kich/1458468/chuong-972.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.