Minh Thù sao lại không hỏi kỹ chuyện này.
Người của các phái cũng vui mừng khi nàng không truy hỏi, đương nhiên sẽ không muốn nói chi tiết với nàng.
Những chuyện này nghe qua, dường như có điểm không đúng.
Thanh kiếm kia nếu thật là dễ cầm như vậy, đám người này phải ở chỗ này, giả mù sa mưa thi đấu võ đài sao?
“Thanh kiếm đó, không có vấn đề gì chứ?”
Môn chủ Phi Hổ môn hắng giọng một cái: “Cũng không phải là vấn đề gì, chính là... không rút lên được.”
Minh Thù: “…”
Đã nói bọn họ sao lại tốt tính như vậy, tìm nhiều người tới võ đài.
Minh Thù nói: “Vậy dựa vào cái gì, mà những người này có thể rút ra được.”
Môn chủ Phi Hổ môn: “…” Hình như có lý.
Hứ!
“Những tinh anh của các môn phải đều đã thử qua, không ai có thể rút được, xung quanh thần kiếm có một sức mạnh rất lớn, nếu như không đủ thực lực, tới gần thần kiếm đã rất khó khăn.”
Cho nên đương nhiên muốn thông qua đấu võ đài, tìm ra người có thực lực mạnh.
Minh Thù "chật" một tiếng: “Nếu lỡ người ta thích mong manh, yếu đuối thì sao?”
“Làm sao có thể, người thường tới gần nơi đó hẳn là cũng sẽ bị văng ra xa...” Bọn họ đều là thân thể nội lực, mới có thể đến gần thần kiếm.
“Ngươi cũng không phải thần kiếm, làm sao ngươi biết nó nghĩ như thế nào?”
“…”
“Nếu không chúng ta len lén rút ra, sau đó đem ra bán thì thế nào? Ta và ngươi chia ba bảy, ta bảy ngươi ba, không thể nhiều hơn nữa.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-nhanh-boss-phan-dien-dot-kich/1458463/chuong-967.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.