“Thanh La muội muội, hắn đáng thương như thế, muội giữ hắn lại đi!”
Khương Linh bước đến, chầm chậm tiến tới, khuôn mặt tỏ vẻ đồng tình.
“Ngươi nuôi sao?” Minh Thù nheo mắt: “Phủ minh chủ của ta cũng không phải nơi nhặt rác, người nào cũng đều thu nhận.”
Thiếu niên thân thể run lên.
Khương Linh tựa như nghe ra Minh Thù có ý khác.
Nàng biểu cảm cứng đờ.
Thiếu niên khẽ cắn môi, tiếp tục khó khăn cố gắng cầu xin: “Ta, ta ăn rất ít, ta có thể làm việc, việc gì cũng có thể làm...”
Khương Linh đã khôi phục lại, như là nghe không hiểu lời nói vừa rồi của Minh Thù: “Thanh La muội muội, như vậy đi, ta giữ hắn lại sau đó cho bạc trong phủ về sau hắn theo ta.”
Minh Thù nheo mắt.
“Lời ta vừa nói, ngươi không có nghe rõ?” Minh Thù nghiêng đầu hỏi: “Ai là muội muội của ngươi?”
Nhận thân thích trên đầu trẫm sao.
Hỏi qua đồ ăn vặt của trẫm chưa?
Khương Linh biểu cảm lại là cứng đờ.
“Thanh... Minh chủ.” Nàng sửa lại, lời nói nhỏ nhẹ giải thích: “Ta chỉ là nhìn hắn đáng thương có thể giúp đỡ, đi ra khỏi nhà không dễ dàng...”
Minh Thù nghiêng đầu phân phó người phía sau: “Đi thu dọn đồ của Khương cô nương.”
Khương Linh hoảng sợ: “Thanh La... Minh chủ, thu dọn đồ đạc của ta làm cái gì?”
Minh Thù nhếch miệng cười: “Phủ minh chủ chiêu đãi không nổi người lương thiện như cô nương.”
Khương Linh khuôn mặt tươi cười trắng bệch, yếu ớt nói: “Minh chủ, người đây là ý gì?”
Minh Thù nhún vai: “Nói trắng ra là ta muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-nhanh-boss-phan-dien-dot-kich/1458456/chuong-960.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.