Chương trước
Chương sau
Minh Thù nói cái thai trong bụng người ta là thai đã chết, việc này dù là bất cứ người nào cũng sẽ nổi giận.
Còn chưa nói đó là đứa con duy nhất của con trai mới chết của thị trưởng.
Cái thai trong bụng của con dâu chính là cốt nhục của con ông ta. 
Sắc mặt thị trưởng cực kỳ không tốt, trừng mắt nhìn Minh Thù: "Cố vấn Thiên, xin hỏi lời cô mới vừa nói là có ý gì?"
Minh Thù đang cầm quả nho: “Ý trên mặt chữ.”
Thị trưởng: “...” 
"Cô ấy sẽ không nói lung tung, thị trưởng hay là nghe cô ấy giải thích xem thế nào đi.” Cố Tri lên tiếng nói giúp Minh Thù.
Chỉ một lúc không thấy cô.
Cô đã gây chuyện này cho lão tử! 
Khóa ở nhà luôn đi! 
Đáng giận!
"Không có gì để giải thích, mọi người không tin đi kiểm tra thì biết." Giải thích thật lãng phí thể lực, hơn nữa cô nói những người này cũng không tin, không bằng kiểm tra còn nhanh hơn. 
Cố Tri cũng không biết làm như thế nào để giảng hòa cho cô.
Đây quả thật là...
Thiếu đòn. 
Thế nhưng vợ mình mình cũng phải che chở.
Cố Tri chỉ có thể kiên trì, lôi kéo thị trưởng đi tới bên cạnh.
Thị trưởng nể mặt Cố Tri, không có lập tức truy cứu trách nhiệm của Minh Thù, thế nhưng kết quả kiểm tra không có vấn đề thì ông tuyệt đối sẽ không bỏ qua như vậy. 
“Cô xác định sao?"
Trên đường đi bệnh viện, Cố Tri rất không yên lòng hỏi.
Minh Thù hỏi ngược lại: "Anh tin tưởng tôi không?" 
Cố Tri không chút nghĩ ngợi nói: "Tôi đương nhiên tin tưởng em."
Dù vợ mình nói thế giới thế nào đi nữa hắn cũng tin tưởng.
Nếu không... Làm sao theo đuổi vợ? 
Theo đuổi vợ phải có giác ngộ.
"Vậy không được rồi."
Minh Thù cầm mấy quả nho còn dư lại trong tay, vươn tay đưa cho Cố Tri. 
Cố Tri: “...”
Vợ cho hắn ăn đồ?
Ngón tay Minh Thù chạm vào cánh môi hắn, Cố Tri ngậm một cái. 
Thế nhưng hàm răng cắn một quả nho, trong khoảng khắc vị nho tản ra khắp họng.
Chua xót...
Sao mới nãy mặt cô không biến sắc mà ăn vậy? 
Vậy mới thấy lạ sao cô lại đột nhiên tốt bụng như vậy, chịu chia đồ cho hắn ăn.
Thực sự là muốn hôn vợ.
Cố Tri muốn ói, Minh Thù nhìn hắn. 
Hắn nén uất ức nuốt hết vào.
Trong xe chỉ có Minh Thù và Cố Tri, tấm màng trước mặt đã phủ xuống rồi, cho nên Cố Tri nuốt xong lập tức kéo Minh Thù vào lòng cúi đầu hôn.
Cố Tri lấy hơi: "Vợ thật ngọt." 
Minh Thù bình tĩnh: "Tôi ăn kẹo, đương nhiên ngọt."
Cố Tri: "..."
Cút cút cút! 
Cô đi đi!
Tâm tình lão tử khó lắm mới thăng hoa được! Cô nói một câu liền hủy hết tất cả.
Chia tay. 
Phải chia tay!
Cố Tri buông Minh Thù ra, quay đầu nhìn ngoài của sổ xe.
Tức giận cần được dỗ dành. 
Nhưng mà trai thẳng Thù không cảm nhận được, một mình ngồi ở bên kia không lo lắng không âu lo ăn kẹo.
Cho nên đến bệnh viện Cố Tri cũng rất tức giận.
Minh Thù nhìn thấy hắn là khuôn mặt tức giận, thế nhưng trong mắt thị trưởng, Cố Tri là khuôn mặt âm trầm. 
Hắn cảm thấy có chút kỳ lạ, thế nhưng đứa cháu trai trong bụng con dâu quan trọng hơn.
-
Nhận được kết quả kiểm tra, hai tay thị trưởng đều đang phát run. 
Tại sao có thể như vậy.
Lần kiểm tra tháng trước còn rất tốt, làm sao biến thành thai chết vậy?
"Đề nghị mau sớm giải phẫu, nếu không... sẽ tạo thành tổn thương với cơ thể người mẹ." Bác sĩ nghiêm túc nhắc nhở. 
Thị trưởng nhìn về phía con dâu sắc mặt trắng bệch: "Rốt cuộc chuyện này như thế nào!"
Con dâu thị trưởng lắc đầu, cô cũng không biết chuyện gì xảy ra.
Vì chồng mất, một tháng nay cô cũng không có thời gian tới bệnh viện kiểm tra. 
“Cô nói đi.”
"Con... Con không biết." Con dâu thị trưởng che mặt khóc.
Thị trưởng còn muốn quát lên, con dâu thị trưởng lại hôn mê bất tỉnh. 
Chết từ trong trứng nước, thị trưởng vô cùng tức giận, cuối cùng vẫn run rẩy ký tên trên tờ giấy.
Con trai đã không còn, hiện tại cháu trai cũng bị mất.
“Cố vấn Thiên...” Trải qua nhiều chuyện như vậy, thị trưởng như già đi mấy tuổi: “Sao cô biết đứa bé trong bụng là... thai chết?” 
Lúc này ông ta cũng không dám có bất kỳ sự coi thường nào với Minh Thù.
"Nhìn ra được."
"Nhìn?" Nhìn thế nào? 
Minh Thù tùy ý ngồi trên ghế ngoài phòng phẫu thuật, không tiếp tục giải thích.
Thị trưởng đứng tại chỗ: "Theo như cố vấn Thiên thấy, đứa bé này... là bị người ta hại chết?"
"Cái này phải xem thai nhi lúc lấy ra." Chết từ trong trứng nước không phải nhất định do có người làm, cũng có thể là tự thai nhi ngừng phát triển. 
Lời này của Minh Thù làm cho thị trưởng càng thêm bất an.
Nhà ông ta đã chết mất hai người.
Hiện tại ngay cả thế hệ sau của con trai cũng giữ không được. 
Người nào ác độc như vậy...
Sao lại muốn đối phó với gia đình hắn.
Phẫu thuật rất thuận lợi, nhưng biểu cảm bác sĩ có chút khó coi, như là thấy chuyện khó tin gì đó. 
Minh Thù yêu cầu thấy thai nhi.
Thai chết được để trong một cái khay.
Thai nhi ba tháng tuổi, đã thành hình người, nhưng bởi vì có vài cơ quan chưa phát dục hoàn toàn, nên rất khó nhìn... 
Nhưng trong khay này có một đoàn thai chết...
Đã không thể dùng từ khó coi để hình dung.
Đen thui, tỏa ra một mùi khó chịu, khuôn mặt vô cùng mờ nhạt. 
Nhưng vào lúc này, một đoàn bóng đen từ thai chết bay ra.
Là một đứa bé, nó liếc mắt nhìn Minh Thù sau đó hé miệng cười quái dị với cô.
“Linh hồn đứa bé.” 
"Cái gì?" Cố Tri không nhìn thấy, nghe Minh Thù nói, hắn theo bản năng hỏi một tiếng.
Minh Thù kéo Cố Tri ra phía sau, nhìn cái linh hồn đè trên cái thai chết.
Cái này tuyệt đối không phải linh hồn em bé sơ sinh. 
Cái hồn này ít nhất cũng phải mười tháng.
Nó từ từ bò xuống dưới đất, giống như không sợ Minh Thù tóm nó.
Chờ nó bò đến mặt đất, Minh Thù nhấc chân đạp xuống. 
Linh hồn lộ ra một ánh mắt đắc ý châm chọc, tiếp tục bò về phía trước.
Một giây kế tiếp, tiếng rít chói tai vang lên.
Ánh đèn của phòng phẫu thuật bắt đầu lóe lên, tia sáng chói chang. 
Nhiệt độ bốn phía chợt giảm xuống
Ngay cả Cố Tri cũng cảm giác được.
Hệ thống của hắn bắt đầu đổi đạo cụ, lúc này đã thấy cái hồn bị Minh Thù đạp. 
Cố Tri: “...”
Thế giới này thật sự có quỷ.
Vợ cũng quá bạo lực!  
Minh Thù ngồi xổm xuống, nhìn cái hồn bị dẫm kia: "Là ngươi hại chết đứa bé kia?"
Nguyên chủ có nhận thức sai lệch về quỷ của thế giới này.
Quỷ của thế giới này, rõ ràng có thể hại người. 
Linh hồn giùng giằng, trong miệng phát ra tiếng kêu la thảm thiết, ánh mắt độc ác trừng Minh Thù.
Minh Thù cầm dao phẫu thuật đâm nó: “Đang hỏi ngươi đó, kêu cái gì vậy?”
“Ê a...” 
“Nói tiếng người."
"Ê a!"
"... " 
Cố Tri: "..." Vợ à, tên này rõ ràng không biết nói tiếng người mà!
Minh Thù phiền muộn lấy một viên kẹo từ trong túi ra, cái hồn này chết lúc mười tháng không biết nói tiếng người cũng không có gì kỳ lạ.
Vậy làm sao giao lưu? 
Trẫm không biết nói tiếng quỷ!
Cô kéo cái ga giường bên cạnh, đắp lên thân của cái hồn, kéo cái chân nó đứng dậy.
Cố Tri lui về phía sau một bước. 
Minh Thù nhìn hắn, Cố Tri giả bộ như không biết gì: "Em làm cái gì đấy?"
Minh Thù cố ý kéo cái hồn đến trước mặt hắn, Cố Tri và cái hồn mắt lớn trừng mắt nhỏ tức giận đè nén sự xúc động xuống.
Cái hồn không bị trói tới gần Cố Tri, nó vươn tay muốn ôm Cố Tri. 
Cố Tri: “...” Dám phá thiết lập của lão tử, lão tử băm tay ngươi.
Linh hồn thở hổn hển tiếp tục dang tay.
Minh Thù đột nhiên vung mạnh qua bên cạnh, cái hồn đập trên bàn mổ "ê a" hét thảm một tiếng. 
Đèn phòng phẫu thuật càng sáng hơn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.