Chương trước
Chương sau
Trong núi chim hót trong trẻo, suối nước róc rách chảy về phía xa.
Xe ngựa đi trên con đường bằng phẳng không nhanh không chậm, "lọc cọc lọc cọc" âm thanh thanh thúy du dương.
Trên xe ngựa rũ xuống một đoạn y phục màu đỏ, âm thanh chuông leng keng theo tiếng vó ngựa trầm bổng truyền về nơi xa, lại bị ngọn núi dội trở về hình thành tiếng vọng dễ nghe. 
Nữ nhân dựa vào xe ngựa khép hờ đôi mắt, nắm trong tay lấy một đoạn trúc ước chừng dài ba thước, như có như không thoáng chút đánh vào trên mông ngựa.
Nữ nhân vẻ ngoài diễm lệ sáng lạn, bất luận phong cảnh nào trong núi, dường như cũng không không chống đỡ nổi ý cười trên môi nàng.
Xe ngựa lắc lư vòng qua đường núi, phía trước lập tức trống trải. 
Rõ ràng là một thôn xóm.
“Các ngươi chắc chắn ở chỗ này?”
Nữ nhân y phục đỏ rực nhảy xuống xe ngựa, nhìn thôn xóm phía xa cũng không biết đang hỏi ai. 
Từng luồng khí đen bốn phương tám hướng tụ đến, ở ngay trước mặt nữ nhân hình thành một đoàn quỷ lửa màu đen.
“Chít chít...” Đương nhiên chắc chắn, chúng ta sao có thể tìm sai được!
“Lần trước các ngươi tìm một vị phu nhân, lần trước nữa các ngươi tìm một tiểu cô nương mang thai, lần trước nữa các ngươi tìm một nam...” 
Quỷ lửa bao quanh trên dưới dịch chuyển, cắt đứt lời trách mắng của Minh Thù.
“Chít chít...” Lần này nhất định không sai!
Chúng nó vô cùng khẳng định. 
Bọn họ đều bị phong ấn lâu như vậy, mới xuất hiện khó tránh khỏi xảy ra một chút ngoài ý muốn mà.
Minh Thù nghe nói đối với đám Ma tộc “biến hóa không tiện, chủ yếu biểu hiện lúc đi trên đường” cũng rất cạn lời.
Minh Thù chậm rãi vào thôn xóm. 
Thôn xóm thật lớn, lúc này chính là thời gian bữa trưa mọi nhà đều đang nấu cơm.
“Ôi!”
Phu nhân đang xào rau đột nhiên nhìn thấy bên ngoài xuất hiện một cô gái áo đỏ, sợ đến suýt chút nữa ném nồi niêu. 
Bà ôm ngực quan sát tỉ mỉ Minh Thù một chút: “Tiểu cô nương, cô nương từ đâu tới?”
Người trong thôn ít người nên quen biết nhau cả, bà lại chưa từng gặp một người như vậy.
Minh Thù cong môi cười, đưa ra một linh thạch: “Có thể ăn bữa cơm không?” 
Phu nhân không biết linh thạch, nhìn hòn đá kia óng ánh trong suốt sáng trong đặc biệt đẹp đẽ, cô nương vẻ ngoài dáng dấp xinh đẹp liền gật đầu đồng ý.
Người trong nhà còn có một bà lão và một đứa bé, thời gian qua sống rất kham khổ.
Có lẽ là Minh Thù xinh đẹp, cười lên rất dịu dàng, người nhìn cũng hiền lành nên phu nhân sinh lòng yêu quý muốn xào nhiều đồ ăn một chút. 
Ai biết bà chưa xào xong, Minh Thù không biết từ đâu xách tới vài con thỏ hoang.
Đợi thức ăn lên bàn, đứa bé ốm tong teo nhìn chằm chằm dĩa thịt nuốt nước miếng.
Nhà bọn họ đã nửa năm không được ăn thịt. 
Cơm nước xong, Minh Thù hỏi phu nhân: “Trong thôn gần đây có người lạ tới không?”
“Người lạ?” Phu nhân lắc đầu: “Chưa thấy qua.”
Minh Thù lại hỏi: “Trong thôn có chỗ kỳ quái gì sao?” 
Phu nhân tay rửa chén, biểu cảm có chút kiêng kỵ: “Cô nương, cô tìm hiểu cái này làm gì?”
“Có không?”
Phu nhân nhìn vào đôi mắt long lanh của Minh Thù, xoa xoa tay ở trên người: “Haiz, cũng không phải là chuyện lớn gì, thôn chúng tôi có một lão đầu què, mấy ngày hôm trước hắn không biết từ đâu nhặt về một đứa con nít, đứa bé ngày thường nhìn rất xinh xắn. Nhưng lão đầu kia trước đây ghét nhất là con nít, cũng không biết lần này làm sao lại nhặt đứa bé đó trở về nuôi, còn không cho ai ôm cả.” 
Khoảng cách yêu vương chạy trốn đã qua hơn mấy tháng, trên đại lục làm ầm ĩ sôi sùng sục, tam tông lục phái liên hợp đi khắp lùng bắt yêu vương.
Yêu vương lấy người làm môi giới tránh được lôi kiếp giáng xuống, tìm không được phương hướng tam tông lục phái mà tìm ra được cũng rất lao lực.
Minh Thù dựa theo chỉ dẫn của phu nhân, chậm rãi đi tới đầu thôn. 
Nơi đó chỉ có một ngôi nhà lá, hàng rào cũ nát đơn giản bao quanh sân.
Trong vườn có lão đầu lưng gù ngồi một mình, cúi đầu khuấy gì đó trong thùng.
Tiếng chuông từ bên ngoài vườn vang lên, lão đầu từ từ ngẩng đầu nhìn người đang tới. 
Ánh mắt lão đầu vẫn đục, sắc mặt vàng vọt, hốc mắt sâu hoắm vẻ dọa người như không còn sống lâu nữa.
Hai người đứng đối diện nhìn nhau qua hàng rào cũ nát.
Không khí vào giờ khắc này dường như rất yên ắng. 
Lão đầu cúi đầu xuống tiếp tục khuấy gì đó trong thùng.
Minh Thù hỏi: “Đứa bé đó của ông đâu?”
Lão đầu đột nhiên tăng nhanh động tác khuấy, trong miệng thì thào: “Đứa bé đói bụng, nó muốn ăn, nó đói bụng, nó đói bụng...” 
Minh Thù nhìn về phía phía sau nhà lá.
Bên trong không có khí tức gì đặc biệt, yêu vương cũng không ở bên trong.
Như vậy đã nảy sinh vấn đề. 
Yêu vương đâu?
Mọc cánh bay rồi?
“Bịch!” 
Thứ lão đầu khuấy trong thùng đột nhiên vỡ tan ra, chất lỏng màu đỏ từ bên trong bắn ra.
“Hắn đói bụng!”
Giọng nói lão đầu vang lên âm trầm. 
Minh Thù đưa tay đỡ trước mặt tối sầm lại, thân ảnh màu đen che ở bên người nàng.
Chất lỏng màu đỏ bắn ra, hóa thành vô số nanh vuốt yêu quái, chớp mắt bao phủ bọn họ lại.
Minh Thù nhìn thấy khuôn mặt căng thẳng của Liên Kính, hắn lấy tay làm kiếm tách đám yêu kia ra, ôm Minh Thù bay lên trời. 
Những con yêu này phủ khắp trời đất, tầng tầng lớp lớp hoàn toàn nhìn không thấy đầu.
Tách tầng này ra còn tầng khác.
Bọn chúng ghê tởm gầm thét, hung ác độc địa như là muốn xé nát bọn họ. 
Liên Kính cũng không thể tùy tiện biến hình, dù biến hình thì cũng không chống đỡ được bao lâu.
Minh Thù nắm cổ tay hắn: “Biến trở về đi, để ta.”
“Ngay cả nàng cũng không bảo vệ được, ta đâu còn mặt mũi.” Liên Kính hừ lạnh. 
Liên Kính vung kiếm phát sinh biến hóa, ban đầu là màu đỏ của Hy Tà kiếm, sau đó tựa như là màu xanh nhạt của Đoạn Hư kiếm, lúc này lại là màu đen... Liên Kính?
Màu đen kiếm thế nhìn qua cũng tầm thường, nhưng khi bầy yêu tiếp xúc kiếm thế lại giống như đụng vào vật gì đó đáng sợ, hoảng sợ gào thét, không kịp xoay người đã bị kiếm thế xé nát tiêu tan như tro bụi.
Phía trên xuất hiện một lỗ thủng, Liên Kính ôm nàng nhảy lên đạp bầy yêu để tiến lên. 
Khi bọn họ rời khỏi được vòng vây bầy yêu, Liên Kính vung tay lên mấy đường kiếm thế hạ xuống, bầy yêu phía dưới trong khoảnh khắc tiêu tan như tro bụi.
Ràng buộc trên người Minh Thù buông lỏng, cả người nàng rơi xuống mặt đất.
Liên Kính cùng nàng rơi trên mặt đất, hoàn thành tiêu chuẩn động tác “kiếm rơi” độ khó cao. 
Minh Thù: “...”
Bệnh ngốc có thể truyền nhiễm.
Tư thế người khác rơi xuống đất đều là cắm trên mặt đất, khí phách vênh váo. 
Hắn lại trực tiếp té nằm trên mặt đất.
Ỷ vào việc ngươi té không hư tổn chứ gì?
Hay là cảm thấy ngươi ngã xuống rất đẹp? 
Minh Thù mặt mỉm cười nhổ nước bọt mới nhặt hắn lên mang theo.
Liên Kính "ong" một tiếng, không biết có phải là ngại Minh Thù khó chịu khi mang theo như thế hay không.
Muốn ôm! 
Muốn ôm!
Đương nhiên Minh Thù không nghe được hắn hò hét, mang theo hắn vào sân.
Bọn yêu đã biến mất toàn bộ, lão đầu vẫn còn ở trong sân, hắn ngồi ở chỗ kia vẫn duy trì tư thế khuấy, trong miệng vẫn như cũ lầm bầm: “Hắn đói bụng, hắn đói bụng, hắn đói bụng...” 
Minh Thù lướt qua hắn nhìn vào nhà lá.
Gian nhà đơn giản rách nát, tản ra mùi khó ngửi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.