Chương trước
Chương sau
Minh Thù bị họ bao vây lại.
Thanh kiếm Đoạn Hư thì lơ lửng ngay sau lưng cô, đây là chứng cứ có lợi nhất.
Nếu tông chủ không phải do cô giết thì Đoạn Hư kiếm sao lại có mặt ở đây. 
“Yêu nữ, vì sao ngươi lại giết tông chủ?”
Đệ tử của Xích Dương tông càng nghĩ càng thấy hợp lý.
Tất cả bọn họ đều giương kiếm chất vấn Minh Thù. 
“Để ta suy nghĩ xem.” Minh Thù thậm chí còn không biết tông chủ cao béo, thấp gầy thế nào, làm sao mà bịa ra được lý do chứ.
Chúng đệ tử: “…”
Để cho ngươi nghĩ là thế nào? 
Chuyện thế này mà cũng cần nghĩ sao?
Các đệ tử của Xích Dương tông đều tức giận đến sắp mất hết kiên nhẫn rồi, nàng ta như thế là đang coi thường nhục mạ bọn họ.
“Các vị.” 
Lý do của Minh Thù còn chưa nghĩ xong, Trường Sinh đưa một vị đại lão tông môn khác đến.
Hắn lễ phép gật đầu: “Vừa nãy ta cũng nghe thấy rồi, xin hỏi vị huynh đệ báo tin, tông chủ Xích Dương tông tạ thế vào lúc nào?”
Đệ tử đó không trả lời nhìn vị trưởng lão. 
“Đừng mà.” Minh Thù chen ngang bọn họ: “Ta sắp nghĩ ra rồi…”
Trẫm chấp nhận mang nỗi oan này.
Thật đấy. 
Ngươi đừng làm bừa.
Dường như Trường Sinh đoán được suy nghĩ của Minh Thù, miệng hắn khẽ giật một cái: “Tông chủ Xích Dương tông tạ thế vào lúc nào?”
Đệ tử đó đối diện với ánh mắt của Trường Sinh, hắn khẽ rùng mình nói: “Giờ tý hôm kia.” 
Trường Sinh chậm rãi nói: "Ngày hôm kia Thất Nguyệt cô nương luôn có mặt ở đây, thiếu tông chủ của Càn Nguyên tông cũng có thể làm chứng."
Đứa trẻ đi cùng với Càn Nguyên tông phối hợp gật đầu: “Tỷ tỷ vẫn luôn có mặt ở đây.”
Minh Thù bừng tỉnh, lần sau kiếm lý do thì không được lâu thế này nữa. 
Lửa giận trong mắt của trưởng lão Xích Dương tông vẫn còn đang hừng hực sôi trào, nhưng lời do Trường Sinh nói lại có thiếu tông chủ của Càn Nguyên tông làm chứng, ông ta chỉ đành đáp: “Thật sao?”
Minh Thù giơ tay: "Thực ra ông vẫn có thể coi như ta là người giết."
Quần chúng xung quanh: “…” 
Vướng phải chuyện như thế này, ngươi chê mình mạng lớn hay là chê danh tiếng không đủ lớn.
Trưởng lão Xích Dương tông: “Vậy tại sao Đoạn Hư kiếm lại ở chỗ nàng ta?”
Trường Sinh đáp: “Đó vốn không phải là Đoạn Hư kiếm.” 
Không phải Đoạn Hư kiếm?
Nhưng rõ ràng đây là Đoạn Hư kiếm của tông chủ, kiếm của tông chủ, sao họ có thể nhìn nhầm được.
Trường Sinh nói xong câu này không nói thêm gì nữa. 
Minh Thù thấy Trường Sinh đang làm hỏng việc làm ăn của mình.
Một lô một lốc giá trị thù hận bị hắn quét sạch bách.
Cắt đứt tiền tài của người ta thì sẽ bị trời tru đất diệt đấy. 
Trường Sinh lại còn không hay biết hắn vốn là tốt bụng ra tay giúp người, nào ngờ thứ mà MinhThù muốn đâu phải là chứng tỏ mình trong sạch.
Các đệ tử của Xích Dương tông tuy rằng không tin, nhưng trưởng lão Xích Dương tông và vị sư thúc kia đều không lên tiếng, bọn họ cũng không thể bắt Minh Thù đền mạng, chỉ có thể lấy ánh mắt làm vũ khí công kích cô.
Trưởng lão Xích Dương tông cho người hỏi cặn kẽ nguyên nhân tử vong của tông chủ, sau một hồi tra hỏi, cuối cùng xác nhận việc này có lẽ không liên quan đến Minh Thù. 
Chuyện tông chủ tạ thế là chuyện trọng đại, bọn họ cũng không thể tiếp tục chờ đợi được nữa.
Nhưng cũng không thể vứt bỏ chuyện yêu vương không quản được, trưởng lão đưa một nửa đệ tử quay về còn một nửa ở lại.
Còn về Đoạn Hư kiếm… 
Sau khi thấy Liên Kính lăn lộn trên mặt đất, họ cũng cảm thấy đây không thể nào là Đoạn Hư kiếm của tông chủ cao ngạo bá khí được.
Nhưng rốt cuộc đó là kiếm gì?
Thực ra trưởng lão Xích Dương tông cũng có vài suy đoán, nhưng lúc này ông không có tâm trạng để suy nghĩ tiếp. 
-
“Mọi người nói xem có phải là Xích Dương tông đã đắc tội ai đó không?”
“Không phải do yêu nữ làm thật sao? Sao tôi cứ cảm thấy là do nàng ta làm nhỉ?” 
“Tôi cũng thấy là nàng ta, nàng ta cũng không hề phủ nhận. Còn có thanh kiếm đó, không phải là kiếm của tông chủ Xích Dương tông đấy sao? Đó là chứng cứ còn gì, sao kẻ tên Trường Sinh đó nói vài câu là họ tin ngay được?”
Trường Sinh là ai họ không hề hay biết.
Nhưng các vị trưỡng lão của họ đều rất khách khí với hắn, có vẻ như không muốn đắc tội. 
Rõ ràng chỉ là một người bình thường, mà lại được đối đãi như vậy, sao bọn họ không tò mò cho được.
“Không đúng, trước đây cô ta mang Hy Tà kiếm cơ mà?”
Lời này vừa nói ra, tất cả các đệ tử đều bàng hoàng. 
Đúng vậy.
Trước đây trên người yêu nữ là Hy Tà kiếm cơ mà?
“Bàn tán gì ở đây thế, việc đại sư huynh dặn dò các ngươi đã làm xong hay chưa?” 
“Phương Vãn sư tỷ.”
Các đệ tử đang đúng xúm xít với nhau đều vội tách ra, đứng dàn thành hàng.
Phương Vãn dịu dàng nói: "Các đệ hãy tỉnh táo lên, không may xảy ra chuyện gì, chúng ta đảm đương sao nổi." 
Các đệ tử cúi đầu: “Vâng.”
Có một đệ tử đột nhiên cất tiếng hỏi: “Phương Vãn sư tỷ, sao lần này Tô sư tỷ không đến?”
Ánh mắt Phương Vãn chợt lóe lên sự căm ghét, nhưng lại tỏ ra dịu dàng: “Tô sư tỷ bế quan rồi.” 
Không biết đã xảy ra chuyện gì, đột nhiên được tông chủ nhận làm đệ tử quan môn.
Thế là địa vị trong tông môn bỗng dưng trở nên cao hơn cô ta.
Phương Vãn căn dặn họ thêm vài câu rồi đi khỏi tiểu viện. 
Trong lòng nàng ta bực dọc, thế là vô tình đi nhầm đến nơi không còn nhìn thấy đệ tử của ba môn phái nữa, con hẻm nhỏ âm u không rõ dẫn đến chốn nào.
Phương Vãn muốn bình tĩnh lại đôi chút nên không vội quay lại.
“Phương Vãn, có rảnh không? Hẹn hò chút đi.” 
Một giọng nói trong trẻo vang lên trên đỉnh đầu.
Vừa rồi lúc nàng ta rời viện nữ nhân kia vẫn còn ở đó, không hiểu đã ngồi trên bức tường bên cạnh từ lúc nào đang cúi đầu nhìn nàng ta.
Khắp người Phương Vãn lông tơ dựng đứng cả lên. 
Nàng ta không hề hay biết cô đến vào lúc nào.
Nữ nhân đó giống như một linh hồn…
"Đing đing đang đang…" 
Trong bóng đêm tiếng chuông réo rắt vang lên.
Chiếc áo đỏ nhẹ nhàng rơi xuống.
Thân hình Phương Vãn bỗng nhiên bay bổng đến khi va vào bức tường đằng sau mới dừng lại, nàng ta cố gắng bám vào bức tường mới không để mình bị ngã. 
“Thất Nguyệt… ngươi…”
“À, vừa nãy đông người nên đánh ngươi không tiện sợ bị đánh hội đồng, đông đúc như thế ta mà đánh thì tốn nhiều công sức lắm.”
Giọng nói nhẹ nhàng bay bổng, nếu để ý lắng nghe dường như còn có thể nghe thấy ý cười trong đó. 
Nhưng lại làm người nghe thấy tức giận.
Cơn giận trong lòng Phương Vãn mới kìm nén tức thì sôi trào: “Thất Nguyệt, đệ tử của ba môn phái cách đây không xa, ngươi dám ra tay thì ta sẽ hét toáng lên.”
“Hét đi, để họ đến xem bộ dạng bị đập tơi bời của ngươi, dù sao người bị mất mặt không phải là ta, sợ gì chứ.” 
Minh Thù tiến gần Phương Vãn.
Đêm nay đã lỡ mất một đống giá trị thù hận, kiểu gì cũng phải thu hồi lại một ít.
Phương Vãn cắn răng, ánh mắt căm hận: “Ngươi không sợ…” 
Minh Thù cười nhạt: “Sợ cái gì? Đến việc giết tông chủ nhà người ta, ta còn dám nhận, còn phải sợ bọn họ biết ta đánh ngươi?”
Phương Vãn nghẹn họng.
Đồ điên này. 
Phương Vãn lập tức triệu hồi Hy Tà kiếm, dù sao thì nàng ta cũng biết Hy Tà kiếm ở chỗ mình, bây giờ nàng ta nhìn thấy cũng chẳng sao.
"Keng!"
Không biết Liên Kính từ đâu xông ra, thanh kiếm xanh lam dần dần chuyển sang sắc đỏ sau cùng trở nên đỏ rực hệt như Hy Tà kiếm. 
Phương Vãn: “…”
Rốt cuộc đây là kiếm gì vậy?
Liên Kính quay sang thả vào tay Minh Thù, chém nó, chém nó, chém nó. 
Xem là ta lợi hại hay nó lợi hại.
Minh Thù: “…” Một tiểu thiếp như ngươi đi so với chính thất người ta, thấy ngầu lắm sao.
Phương Vãn thấy Minh Thù nhìn kiếm trong tay mình, ánh mắt cẩn trọng nắm chặt Hy Tà kiếm rồi xông về phía Minh Thù. 
Tên điên này chuyện gì cũng dám làm, hôm nay không ra tay thì có lẽ phải bỏ mạng tại đây mất thôi.
Khó khăn lắm mới có thể trùng sinh, sao có thể chết dễ dàng như thế được?
Tuyệt đối không thể! 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.