"Két..."
Trong một nơi đang cãi vả, cửa phòng mở ra, một nữ nhân y phục đỏ rực bước ra.
Mọi người: "..."
Sao yêu nữ này còn ở đây?
Bọn họ tưởng nàng ta đi rồi...
Ai ngờ nàng ta còn ở căn phòng cũ chứ!
Đây là chuyện một yêu nữ nên làm sao? Đánh nhiều người bọn họ như vậy, lại quay về căn phòng đó?
Minh Thù duỗi người một cái, cái chuông trên cổ tay vang leng keng.
"Chào buổi sáng."
Nét mặt nữ nhân tươi cười như hoa.
“...” Chào cái rắm!
Minh Thù đi xuống bậc thang.
Phía sau nàng có tiếng nói vang lên, mọi người nhìn lại, một mũi kiếm đỏ chống đất, nghiêng bốn mươi lăm độ về phía trước, thoáng qua như lão già tuổi xế chiều.
Phương Vãn nhìn thấy thanh kiếm Hy Tà quen thuộc, suýt chút nữa đem thanh kiếm Hy Tà của mình mổ xẻ ra xem.
Nàng là chủ nhân của thanh kiếm Hy Tà, rất hiểu rõ về thanh kiếm này.
Thanh kiếm này...
Giống y đúc thanh kiếm Hy Tà của nàng.
Tại sao có thể như vậy!
"Ta đã nói Phương Vãn sư muội của các ngươi không chết được mà." Minh Thù cười chúm chím nhìn Phương Vãn.
Phương Vãn chống lại ánh mắt của Minh Thù, sự sợ hãi chột dạ trước đây của nàng đã biến mất chỉ còn lại lửa giận.
Ma tu quả nhiên không phải đồ tốt gì.
"Phương Vãn sư muội, có phải muội không thoải mái hay không?"
Đệ tử thấy sắc mặt Phương Vãn không tốt, quan tâm hỏi một câu.
Minh Thù cười khẽ, giọng nói nhàn nhạt: "Nàng ta có cái gì không thoải mái, cho dù có cũng là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-nhanh-boss-phan-dien-dot-kich/1458365/chuong-869.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.