Chương trước
Chương sau
#Ma tu đầu đề: Thất Nguyệt một lời không hợp thuận tay làm giả.#
"Yêu nữ, mau giao Hy Tà ra đây, nếu không... đừng trách bọn ta không khách khí!"
"Yêu nữ ngươi không còn đường lui rồi, giao Hy Tà ra sẽ tha cho ngươi con đường sống." 
Minh Thù vừa mở mắt đã bị hét đến ù cả tai.
Nàng lúc này ngồi xếp bằng trong một sơn động, cửa sơn động tràn ngập khói đen vừa hay ngăn chặn cửa động lại.
Người bên ngoài mở miệng là kêu yêu nữ vô cùng hăng say. 
Trừ từ này ra, xuất hiện nhiều nhất chính là Hy Tà.
Hy Tà là cái gì?
Ăn được không? 
Bên người nàng ngay cả một bóng ma cũng không có, hơn nữa thân thể còn rất khó chịu chắc là bị thương.
Nàng mặc một chiếc váy màu lửa đỏ, trên váy có khá nhiều vết rách vô cùng chật vật.
Ôi! cảm thấy đói. 
Minh Thù sờ vào bụng, tìm ở trên người một vòng, ngay cả một cái bánh bao cũng không tìm được.
Bên ngoài có ánh sáng hiện lên, có người tấn công cửa hang.
Khói đen bên ngoài cửa động bắt đầu không ổn định, lúc nào cũng có thể bị công phá. 
Bây giờ việc cấp bách là rời khỏi nơi này.
Minh Thù lôi thú nhỏ ra.
"Làm việc." 
Thú nhỏ rung rung lông có chút mê mang mở mắt ra.
Linh khí thật là nồng đậm…
Mắt thú nhỏ lập tức sáng ngời. 
Nhưng chợt bò quay lại không đi tiếp.
Lại sai bảo ta.
Thú cũng muốn có mặt mũi. 
"Ngoan nào." Minh Thù sờ đầu nó: "Một bàn Mãn Hán toàn tịch."
Thú nhỏ xoay người, đùa nghịch cái bụng lưu manh của mình.
Nói không đi là không đi. 
Đừng nói một bàn Mãn Hán toàn tịch, nếu như là mười bàn… vậy nó đi ngay.
Khói đen bên ngoài cửa động tan biến ngày càng nhanh lập tức sẽ bị công phá.
Minh Thù ném thú nhỏ ra cửa động. 
A a a... Con sen khốn nạn!
Thú nhỏ kêu thảm thương bay xuyên qua làn khói đen, thế nhưng sau khi rời khỏi hang thú nhỏ không có động tĩnh gì nữa.
Minh Thù: "…" 
Minh Thù miễn cưỡng đứng lên, bên ngoài cửa hang tổng cộng có sáu người, bốn người ăn mặc cùng một loại trang phục, hai người khác nhìn qua chắc cũng là một phe.
Những người đó thấy Minh Thù đi ra, bốn người cùng một kiểu trang phục kia nhanh chóng bay tới chỗ nàng: "Yêu nữ, nhận lấy cái chết!"
Minh Thù phiền muộn, sớm biết nhiều người như vậy cũng sẽ không ra ngoài. 
Trẫm còn chưa ăn cơm, các ngươi lại muốn cùng trẫm đánh nhau quá vô nhân đạo!
"Chờ một chút!" Minh Thù giơ tay lên hô mọi người ngừng lại.
"Làm sao, nghĩ thông rồi, nguyện ý giao Hy Tà ra đây?" Một người trong đó cản bọn họ lại.  
"Chỉ cần ngươi nguyện ý giao Hy Tà ra, chúng ta cũng không so đo với ngươi nữa."
"Hy Tà."
Mặc dù không biết là cái đồ chơi gì, thế nhưng Minh Thù mím môi cười, giọng điệu vô cùng ôn hòa: "Chỉ có ta biết Hy Tà ở đâu, các ngươi bằng lòng chấp nhận một điều kiện của ta, ta nói cho các ngươi biết Hy Tà ở chỗ nào. Nếu không cho dù các ngươi giết ta, cũng không chiếm được Hy Tà." 
Cho nên Hy Tà rốt cuộc là cái gì?
"Điều kiện gì?" Đối phương rất cẩn thận: "Ngươi đừng có ý đồ xấu gì, ngươi bây giờ đang bị trọng thương căn bản chạy không thoát đâu!"
Cuối cùng vẫn không quên uy hiếp Minh Thù. 
"Không khó, không khó, cho ta ăn một chút gì đi."
"…" Yêu nữ này đang đùa giỡi với bọn họ sao?
"Nói lời vô dụng với nàng ta làm gì, giết!" Một người trong đó sốt ruột: "Yêu nữ này không chừng lại nghĩ ra trò gì, đừng để bị lừa." 
"Giết ta, cũng không có được Hy Tà." Minh Thù bình tĩnh nở nụ cười: "Ta chỉ là muốn ăn một chút, cũng không phải muốn đan dược chữa thương, các ngươi khẩn trương như vậy để làm gì?"
-
Đám người kia thương lượng cảm thấy có thể thử một lần. 
Đương nhiên nguyên nhân chủ yếu nhất, bọn họ cũng không thấy Hy Tà đâu, nếu như nàng thực sự giấu Hy Tà đi rồi nàng chết đi bọn họ biết đi đâu tìm?
Bọn họ kiểm tra trên người còn có một ít đồ ăn.
Trong đó một người còn có một con vịt nướng. 
Vịt nướng...
Bà nó chứ, rốt cục cũng được ăn đồ ăn của người bình thường rồi.
Nàng cảm giác lần trước ăn loài vật này đã là cực kỳ lâu trước đây. 
Minh Thù đối với người cống hiến vịt nướng nở một nụ cười thật lớn, một lát nữa đánh ngươi ít đi vài cái.
"Nhồm nhoàm…"
Minh Thù gặm hết vịt nướng, tuy vẫn là đói nhưng so với trước kia tốt hơn rất nhiều. 
Sáu người vây quanh Minh Thù nàng ngồi ở chính giữa, tùy ý ngồi dưới đất y phục màu đỏ trải trên mặt đất.
Tư thế của nàng rất tùy ý, quanh thân không có chút phòng bị nào khắp nơi đều là sơ hở.
Có cảm giác yêu nữ này hiện tại và trước kia không giống nhau. 
Mỗi người bọn họ liếc nhau không nên buông lỏng cảnh giác, tuyệt đối không thể để cho yêu nữ chạy thoát.
Thấy Minh Thù ăn xong, lập tức có người quát lớn: "Ăn cũng ăn rồi, nói đi, Hy Tà ở đâu?"
"Ta muốn hỏi một câu." 
"…" Yêu nữ này làm sao trở nên nhiều lời như vậy!
"Hy Tà là cái gì?" Minh Thù khiêm tốn thỉnh giáo.
"…" 
Nàng không phải nói nhiều, nàng chỉ là muốn chết.
Hàn quang của thanh kiếm hiện lên nhắm thẳng vào chóp mũi Minh Thù: "Yêu nữ, mau giao Hy Tà ra đây!"
"Ta không có." Minh Thù dùng ngón tay đỡ mũi kiếm, đẩy sang bên cạnh: "Đừng hung ác như vậy, có gì thì từ từ nói chuyện phải có đạo lý chứ." 
"Ngươi dám trêu chọc bọn ta!"
"Ta thật không có." Minh Thù cười đến vô hại: "Có phải rất tức giận đúng không? Tức thì tới giết ta đi!"
"…" 
"Đừng sợ, đâm một cái là được, đâm vào đây đi." Minh Thù chỉ vào ngực mình, cũng chủ động tiến về phía bọn họ.
"Ngươi nghĩ rằng ta không dám?"
"Ừ, đến đây đi!" 
Tay cầm kiếm của người kia run không nhẹ, đoán chừng là do tức giận dựng râu trừng mắt không nói ra lời.
Yêu nữ này…
Quá khinh người! 
Có lẽ nàng ta thực sự không mang theo Hy Tà, có nên giết chết nàng ta hay không!
"Phập!"
Kiếm trên tay đột nhiên nặng hẳn lên, Minh Thù tự mình nhào vào mũi kiếm. Mũi kiếm đâm vào ngực nàng máu tươi tràn ra, áo màu đỏ càng thêm đỏ sẫm. 
Khuôn mặt tươi cười của nữ nhân khắc sâu vào đáy mắt.
Chỉ trong chớp mắt như một vết máu.
-
Vạt áo màu đỏ phất qua cỏ dại từ từ hướng về phía trước rời đi, mặt trời lặn về tây tạo nên một tầng ánh sáng bao quanh thân thể nàng.
Mấy người trên mặt đất thở phì phò trợn to mắt nhìn theo nàng rời đi.
Sao có thể… 
Đáng sợ như vậy.
Ở phần này nữ chính giả tên là Phương Vãn, từ nhỏ bái nhập Vô Cực kiếm tông là đệ tử quan môn của trưởng lão Vô Cực kiếm tông.
Vì ở Vô Cực kiếm tông rất ít nữ nhân, thiên phú của nàng lại cực cao cho nên ở kiếm tông Phương Vãn cực kỳ được yêu chiều. 
Từ chưởng môn đến các sư huynh sư đệ.
Vì vậy tính tình Phương Vãn cực kỳ kiêu căng.
Mãi đến khi vào một năm kiếm tông thu đệ tử mới nữ chính liền xuất hiện. 
Nữ chính xuất hiện phá vỡ địa vị của Phương Vãn tại kiếm tông, những ưu ái của sư huynh sư đệ chuyển sang nữ chính.
Mà nàng ta trước kia quen tùy hứng, đột nhiên trong mắt các sư huynh sư đệ biến thành không hiểu chuyện.
Người nàng thích cũng quay sang thiên vị nữ chính. Vì vậy Phương Vãn bắt đầu tự tìm đường chết, nàng tự sát. 
Nhưng sau khi chết nàng ta lại không chết, nàng trọng sinh.
Trọng sinh đến thời điểm nữ chính vừa mới nhập môn, có điều nàng đã không còn là đệ tử được tông môn cưng chiều, mà là trọng sinh lên người một đệ tử mới cũng tên là Phương Vãn. Cũng giống như nữ chính là đệ tử mới nhập môn.
Mà nàng trước kia vốn tồn tại, sau khi sống lại cũng không tồn tại nữa, tông môn không có một Phương Vãn được cưng chiều. 
Mặc dù không biết chuyện gì xảy ra, thế nhưng được trọng sinh một lần Phương Vãn tất nhiên muốn nắm lấy cơ hội này.
Phương Vãn vốn rất thông minh, nữ chính hiền lành, nàng liền so với nữ chính hiền lành hơn.
Cộng thêm việc nàng biết một số việc sau này mới xảy ra, mỗi lần đều đoạt được đồ tốt trước nữ chính hoặc là cứu được người của tông môn. 
Phương Vãn phản công thành công trở thành niềm tự hào của tông môn, mà nữ chính vì bỏ lỡ mất bàn tay vàng còn bị Phương Vãn năm lần bảy lượt hãm hại, dẫn đến thời gian nàng ở tông môn cũng không dễ dàng vượt qua.
Kết quả cuối cùng cũng không tốt lắm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.