Ngải Nặc cuối cùng vẫn tới.
Có điều cô cũng không thấy Tuyết Lê đâu.
Ngải Nặc quan sát tỉ mỉ cô gái trước mặt, chỉ nhìn từ bên ngoài cô nhìn qua xác thực tuổi còn trẻ.
Lại đầu tiên nhìn thấy cho người khác cảm giác vô cùng ôn hòa.
Phòng này rất trống chỉ có một mình cô, người vừa rồi mang cô vào cũng đã đi ra.
Ngải Nặc cắn răng: "Thân là vực chủ, cô lại dùng loại thủ đoạn bẩn thỉu này."
"Không như vậy làm sao tôi gặp được cô? Cô trốn tránh tôi, tôi rất thương tâm." Minh Thù cười tủm tỉm nói.
Ngải Nặc toàn thân nổi da gà: "Tuyết Lê đâu? Cô mang cô ấy đi đâu rồi?"
"Vẫn khỏe." Minh Thù từ trên ghế đứng lên: "Rất nhanh cô có thể gặp cô ấy."
"Cô..." Cô ta gọi mình tới đây, chắc chắn không đơn giản như vậy.
"Cô muốn làm gì?"
"Cô trộm đồ của tôi, cô cảm thấy tôi muốn làm gì với cô?" Đồ vật là của nguyên chủ, coi như cô ấy thấy chết mà không cứu đó cũng là đồ của người ta.
Cũng vì nữ chính giả muốn cứu chính là nữ chính, nguyên chủ đường đường là một vực chủ mà ngay cả một đồ vật cũng không bảo vệ được.
Vận xui này quả thật là bất công không giới hạn.
Nguyên chủ không nổi điên đó mới là trời đất không tha.
-
Quyển Mao và Tiểu Trục giữ ở ngoài cửa, nghe bên trong thỉnh thoảng truyền ra âm thanh kỳ quái.
Tiểu Trục theo thói quen vò đầu: "Người tên Ngải Nặc này, sao tôi nhìn khá quen?"
Quyển Mao đánh hắn: "Con gái của Ngải Đại Đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-nhanh-boss-phan-dien-dot-kich/1458328/chuong-832.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.