Chương trước
Chương sau
Mạt thế đến thế nào cũng không ai biết, chỉ biết là thông qua truyền nhiễm vi-rút.
Truyền nhiễm vi-rút thông qua việc bị cắn, thế nhưng lúc mạt thế vừa mới giáng xuống, tuyệt đối không phải là truyền nhiễm thông qua bị cắn.
Rất nhiều người đều là đột nhiên ngất đi, sau khi tỉnh lại hoặc là biến thành zombie, hoặc là sở hữu kỹ năng đặc biệt. 
Theo như lời của tiến sĩ Bao, bọn họ nghiên cứu người tiến hóa tuyệt đối không phải là kỹ năng đặc thù như bây giờ, mà là giống như dị năng của ngũ hành.
Minh Thù đã từng xem qua tài liệu, quả thực đánh dấu là dị năng, mà không phải là kỹ năng đặc thù.
Kỹ năng và dị năng là hai khái niệm khác nhau. 
"Nhưng mà những tư liệu kia của công ty các người, trong nhật ký quan sát viết, không có mức độ thối rữa? Đây không phải giống với zombie sao?"
Tiến sĩ Bao hừ lạnh: "Vì để cho cơ thể của người tiến hóa đạt tiêu chuẩn, chúng ta đương nhiên phải cấu tạo lại cơ thể cho bọn họ. Chẳng qua những sản phẩm thất bại này, và zombie vẫn có chút giống nhau, nhưng mà bọn họ chết là sẽ chết chứ không hề giống như zombie."
"Những zombie mà tôi nhìn thấy ở trên lầu công ty là thế nào?" Nguyên Dã hỏi. 
"Đó đều là những người chết mà tôi nhặt về..." Giọng nói của tiến sĩ Bao yếu ớt, rõ ràng là nói dối.
Đối mặt với ánh mắt khiển trách của mọi người, tiến sĩ Bao đột nhiên thẳng sống lưng, vì nghiên cứu, vì ghi danh sử sách, nó không hề làm sai.
Giết thì cũng đã giết rồi, các ngươi còn muốn giết lại nữa! 
"Còn có cô ấy..." Hao Tử chỉ chỉ Minh Thù: "Xảy ra chuyện gì?"
Tiến sĩ Bao nhìn Minh Thù: "Lúc tôi chết, cô ấy còn đang trong thời kỳ quan sát, tôi không rõ lắm."
"Nhưng mà tôi phỏng đoán lúc mà mạt thế phủ xuống, cô ấy cũng tiếp xúc với vi-rút, vi-rút xảy ra biến hóa ở trong cơ thể của cô ấy. Thế nhưng lúc ấy có thể cô ấy đã không còn là người sống, cho nên dưới sự phát triển của vi-rút, cô ấy biến thành zombie." 
"Cơ thể của cô đã cấu tạo lại rồi, cho nên sau khi biến thành zombie chưa từng xuất hiện tình huống phân hủy. Mọi người nói kết quả thí nghiệm của cô phát triển, đánh dấu điều hiếm hoi chứng minh gen của cô rất khó thấy, tiềm năng sẽ không thay đổi, cho nên cô ở thời mạt thế chính là vua zombie."
"Tình huống của tôi cũng gần như vậy, chỉ là tôi kém cô ấy một chút, cho nên tiến hóa chậm một chút. Lúc vừa mới bắt đầu, ý thức của tôi rất mơ hồ."
Nghe xong lý luận của tiến sĩ, mọi người còn cảm thấy rất hợp lý. 
Dù sao loài vua zombie, dựa theo lẽ thường mà nói có lẽ cũng rất xấu xí.
Làm gì có chuyện xinh đẹp như vậy.
"Vậy... mạt thế là chuyện thế nào vậy?" Trước đây bọn họ vẫn cho rằng chuyện này là do công ty y dược dẫn tới. 
"Làm sao tôi biết được, tôi không nghiên cứu mạt thế." Tiến sĩ Bao hừ một tiếng: "Các người vẫn luôn cho rằng là ta làm, các ngươi không nghĩ xem, thời tiết này là thời tiết bình thường sao? Ta có nghe nói, ngày thứ hai sau khi mạt thế bắt đầu, nhiệt độ cũng đã vượt qua mức bình thường. Hơn nữa từ khi mạt thế bắt đầu đến bây giờ, chưa từng có mưa."
Mọi người: "..." Không ai phản bác là thế nào.
Tam quan đột nhiên bị phá vỡ. 
Mạt thế không phải là do con người tạo ra... mà là do thiên tai.
Nghiên cứu cái con khỉ!
Hao Tử đột nhiên nổi giận gầm lên một tiếng: "Vậy các ngươi lấy người sống để làm thí nghiệm cũng là việc thiếu đạo đức!". 
Tiến sĩ Bao vò đầu: "Tôi vẫn còn thí nghiệm chưa làm xong, tôi đi trước đây."
Hắn chạy ra ngoài nhanh như chớp.
"Ngươi đứng lại đó cho ta!". 
Hao Tử chạy theo tiến sĩ Bao, Tô Đài xoa chân mày, Hoàng Chinh gương mặt cũng rất nghiêm túc.
Diệp Tương Tư một lúc lâu sau mới phá tan sự im lặng: "Vậy thế giới này... còn cứu vãn được không?"
Không ai trả lời. 
Minh Thù mỉm cười: "Sẽ luôn có cách để sống tiếp."
Trong lòng mọi người thở dài, có lẽ vậy đi.
"Dù sao tôi cũng là zombie, tôi không sợ." 
"..."
Đánh chết cô ta! 
-
"Vợ, buổi tối anh ngủ với em."
Buổi chiều Nguyên Dã vào phòng, không biết xấu hổ mà đòi thị tẩm.
"Không muốn." Minh Thù từ chối, cô muốn ngủ cùng đồ ăn vặt. 
"Vì sao?" Nguyên Dã ôm cánh tay của Minh Thù: "Cơ thể em mát lắm, anh ngủ ở ngoài kia rất nóng."
"Nóng một chút mới khỏe." Minh Thù mỉm cười đẩy tay của hắn ra.
Nguyên Dã lại tiến đến. 
"Nhưng mà anh lại muốn chia sẻ một chút nhiệt lượng cho vợ của anh, vợ..."
Hắn ngay cả lòng tự trọng cũng không cần nữa rồi, còn cần gì thể diện nữa!
Có thể diện thì có thể theo đuổi vợ sao? 
"Không muốn." Người này bước vào, cô còn ngủ được sao? Đừng có tưởng bở!
Nguyên Dã quấn lấy Minh Thù rất lâu, Minh Thù rốt cuộc cũng không đuổi người ra ngoài, Nguyên Dã hài lòng ôm máy giảm nhiệt tự động, tay chân đều đặt lên người Minh Thù.
Yên phận được một lúc rồi bắt đầu trở nên không thật thà, Nguyên Dã cọ vào cổ Minh Thù, giọng nói trầm thấp: "Vợ, em có muốn ăn anh không?" 
Minh Thù lộ ra một nụ cười âm u: "Lộn xộn thì cút ra ngoài cho tôi."
"Ừm..."
Tuy là cuối cùng Nguyên Dã vẫn đạt được ý muốn, thế nhưng xong việc liền bị đạp xuống giường. 
Bà nó chứ, vừa mới kéo quần lên là đã không nhận người rồi.
Người phụ nữ cặn bã! 
"Vợ." Nguyên Dã ghé vào bên giường. 
Minh Thù xoay người, đưa lưng về phía hắn, phiền chết đi được.
Nguyên Dã một lúc lâu không có động tĩnh gì, Minh Thù cho là hắn không lộn xộn, ai biết cô vừa mới chuẩn bị ngủ đã bị người ở phía sau ôm lấy.
Cánh môi của hắn dán vào lỗ tai của Minh Thù: "Vợ, anh thích em." 
Mỗi một chữ đều giống như đập vào tim của cô.
Đập ra sóng, từng vòng từng vòng tản ra.
Minh Thù đánh vào tay của hắn, sau đó buông ra, cuối cùng liền mặc kệ hắn. 
...
Hao Tử vì giảm nhiệt, liền coi tiểu zombie như cái gối.
Tiểu zombie bây giờ giống như một đứa trẻ bình thường vậy, nhìn qua vừa mềm mại vừa ngây thơ, hết sức dễ thương. 
Chuyện này sau khi bị mấy người khác phát hiện, liền đè Hao Tử đánh cho một trận.
Dám làm chuyện này sau lưng bọn họ!
Có phải là anh em hay không đây! 
Sau đó buổi tối hàng ngày quyền sở hữu của tiểu zombie liền trở thành của cả đám người.
Tiểu zombie chạy đi tố cáo với Minh Thù, dùng từ còn phi thường quái dị.
Cuối cùng Minh Thù đem tiểu zombie cho Diệp Tương Tư, tốt xấu gì cũng là một cô gái, còn có trái cây ngon. 
Theo Diệp Tương Tư dù sao cũng hơn là đi theo vài người đàn ông, tiểu zombie miễn cưỡng đồng ý.
"Kỳ thực ta cũng có thể." Tiến sĩ Bao giơ tay.
"Cút." Mọi người trăm miệng một lời. 
"Grừ." Lý Kiếm Nhân ở bên cạnh rống lên một tiếng.
Mọi người nhìn qua.
Đều là anh em... 
"Grừ?" Lý Kiếm Nhân nghi hoặc nhìn bọn họ.
"Ngu ngốc, chạy mau!" Tiểu zombie rống một tiếng.
Lý Kiếm Nhân lập tức vọt lên, chạy về phía ngoài cửa. 
Zombie vẫn luôn tiến hóa, thế nhưng để giống được như tiến sĩ Bao và Minh Thù cùng với tiểu zombie, bọn họ chưa từng thấy.
Tiểu zombie là do Minh Thù dùng biến dị thực vật, tiến sĩ Bao và Minh Thù có thể là bởi vì bọn họ tham gia thực nghiệm lúc trước.
Cho nên zombie ngoại từ tăng cao năng lực, chứ thực ra rất khó để tiến hóa được giống như con người. 
Sau này Tô Đài bọn họ lại tìm cho Lý Kiếm Nhân một chút biến dị thực vật, Lý Kiếm Nhân cũng từng bước có thể nói chuyện.
Thế nhưng hắn không có trí nhớ trước kia.
Giống như tiểu zombie. 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.