Minh Thù vươn người rời đi, tới cửa, cô đột nhiên quay đầu: “Khả năng nhận thức của con zombie đó hình như rất yếu.”
Dường như con zombie đó không thể ngay lập tức nhận ra cô là một zombie.
Tình hình này cho thấy cảm ứng của nó đối với đồng loại rất yếu.
Nguyên Dã còn chưa kịp phản ứng thì Minh Thù đã rời khỏi phòng.
Nguyên Dã thở dài.
Con đường này... Dần dần càng trở nên xa hơn.
Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào nơi Minh Thù vừa ngồi, nơi đó đặt một gốc cây xanh được bao bọc trong bùn.
Chính là bụi cây trước kia hắn tìm thấy ở chỗ công ty y dược.
Tại sao lại ở đây được?
Không phải là cô đã ăn hết rồi sao?
Cô để rơi ở đây, hay là lại có âm mưu gì...
Nguyên Dã hoàn toàn không cho rằng cô có thể có lòng tốt đem đồ trả lại cho hắn như vậy.
Chắc chắn là cô đánh rơi ở đây rồi.
Nguyên Dã cầm bụi cây đó đi ra ngoài. Nếu cô phát hiện ra không thấy bụi cây này nữa, lại không cho là hắn đã ăn trộm sao?
Bà nó, oan ức này hắn gánh không nổi đâu.
Trong phòng khách Hoàng Chinh và Hao Tử đã ngủ rồi, xem chừng mấy người này ở bên ngoài cũng mệt lã rồi.
Nguyên Dã đi chậm lại, từng phòng khách đi qua, đến phòng Minh Thù gõ gõ cửa.
Cửa thư phòng cót két hé mở.
Tiểu zombie thò ra gương mặt trắng bệch, đôi mắt đen nhìn chằm chằm loài thực vật kỳ dị trên tay Nguyên Dã.
Nguyên Dã lườm nó một cái.
Tiểu zombie trừng mắt đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-nhanh-boss-phan-dien-dot-kich/1458306/chuong-810.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.