Chương trước
Chương sau
Minh Thù mang Dật An Vương ra, Tam hoàng tử không muốn dây dưa thêm với Minh Thù.
Hắn đỡ Tần Tư đứng vững, thấp giọng nói vài câu, sau đó gật đầu với Minh Thù và Cơ Tầm rồi đi về một nơi khác.
Tần Tư đứng nguyên tại chỗ, giậm chân. 
"Cha..."
Tần lão gia khoát khoát tay, đột nhiên bắt đầu nói liến thoắng: "Được rồi, đều là người một nhà, bây giờ để cho người ngoài chê cười làm gì?"
Tần Tư không hiểu Tần lão gia vì sao đột nhiên thay đổi thái độ, không cam lòng trừng mắt nhìn Minh Thù. 
Chỉ là con thứ mà thôi...
Còn gả cho một kẻ ngốc.
Đợi mình được gả cho Tam hoàng tử, xe nàng ta còn mạnh miệng với mình không. 
Nghĩ tới đây, trong lòng Tần Tư nhảy rộn cả lên.
Tần lão gia kéo Tần Tư đi, Minh Thù đưa Cơ Tầm vào chính điện.
"Vừa rồi ngươi đẩy nàng làm gì?" Sau khi ngồi xuống, Minh Thù mới hỏi Cơ Tầm. 
Gương mặt Cơ Tầm mờ mịt. "Không... không đúng sao? Nàng ta, bắt nạt, nương tử."
Minh Thù nói: "Ngươi có thể trực tiếp đánh nàng ta, dù sao ngươi cũng là đồ ngốc mà."
Cơ Tầm: “...” Là tại hạ sai rồi. 
Các đại thần lục tục đi đến, nhờ phúc của Dật An Vương, nàng và Cơ Tầm đứng ở vị trí gần đầu.
Lục hoàng tử và Cửu hoàng tử chưa tới, Lục hoàng tử không đến cũng có thể giải thích.
Thế nhưng Cửu hoàng tử không đến, việc này còn có ý tứ sâu xa, là ngoài mặt không muốn duy trì quan hệ với Tam hoàng tử? 
Sắc mặt hoàng đế nhìn qua không tốt lắm, nói một câu lại ho khan vài lần, Vĩnh Ngạn đạo trưởng cũng đi theo bên người hoàng đế. Nhìn thấy Minh Thù, mắt ông như sáng lên.
... Lão đạo sĩ mũi trâu này lại muốn làm gì?
"Lần này là vì lão tam bày tiệc mời khách... khụ khụ khụ... Mọi người cứ tự nhiên." Hoàng đế nói xong câu này, uể oải phất tay một cái. 
Tam hoàng tử ngồi ở vị trí phía trước nhất, hắn đứng dậy chắp tay: "Đa tạ phụ hoàng, thân thể phụ hoàng đã đỡ chưa?"
"Không đáng ngại, cảm phong hàn mà thôi." Hoàng đế ra hiệu bảo hắn ngồi xuống.
Tam hoàng tử ở dưới chần chừ, chậm rãi ngồi xuống. 
Sáo trúc vang lên.
Tiếng nói chuyện với nhau cũng nhiều hơn.
Hoàng đế ngồi ở phía trên nhìn các đại thần và các hoàng tử phía dưới, cũng không biết đang suy nghĩ gì. 
"Lão tam." Hoàng đế đột nhiên lên tiếng.
"Con cũng không còn nhỏ nữa, bên người cũng nên có người hầu hạ, trong lòng con đã nhìn trúng cô nương nào chưa?"
Trong điện ngoại trừ tiếng sáo trúc, không còn tiếng ai nói chuyện với nhau. 
Đến rồi, đến rồi...
Đây mới là trọng điểm ngày hôm nay.
Tầm mắt mọi người đều rơi vào trên người Tam hoàng tử. 
"Phụ hoàng, nhi thần tạm thời không muốn nghĩ tới việc này." Tam hoàng tử đứng dậy từ chối.
"Đây không phải là chuyện riêng của con... khụ khụ..." Hoàng đế ho đến rung cả người, một lát sau mới dừng lại được.
"Ta thấy thiên kim nhà Giả đại nhân và thiên kim nhà Cổ đại nhân không tệ, lão tam, con cảm thấy thế nào?" 
Hoàng đế hôm nay nhất định phải tìm cho Tam hoàng tử một hoàng tử phi, hơn nữa người ông nói ra cũng không phải là đại thần ủng hộ hắn.
Tam hoàng tử cảm thấy trong lòng chìm xuống.
Các cô nương bên dưới quả thực rất kích động. 
Tam hoàng tử dáng vẻ đẹp trai, cho dù về sau không làm hoàng đế, các nàng cũng được hưởng vinh hoa phú quý vô tận.
Vì gương mặt đó, các nàng đều nguyện ý gả đi.
Đặc biệt là Tần Tư. 
Nàng có ưu thế, bởi vì Tần lão gia ủng hộ Tam hoàng tử nên xác suất Tam hoàng tử chọn nàng lớn hơn.
"Nhi thần..." Tam hoàng tử lên tiếng, ánh mắt hắn đảo qua chỗ các đại thần.
"Thiên kim nhà Đặng đại nhân nghe nói dịu dàng hiền lành, hay là chọn Đặng tiểu thư đi!" 
Không phải những người hoàng đế nói ra, cũng không phải Tần gia...
Tần Tư như bị sét đánh, vẻ mặt kiêu ngạo trở nên cứng ngắc.
Cha không phải đã nói Tam hoàng tử nhất định sẽ chọn nàng sao? 
Vì sao...
Vì sao không phải nàng?
Mọi người đều thấy mơ hồ, Đặng đại nhân bị gọi đến tên càng ngơ ngác. 
Ông không thuộc phe của Tam hoàng tử, cũng không thuộc phe của Cửu hoàng tử!
"Tam điện hạ, tiểu nữ tuổi còn nhỏ..." Đặng đại nhân run rẩy đứng lên.
"Sợ là không chịu nổi điện hạ hậu ái." 
Nữ nhi của ông còn nửa năm nữa mới tới tuổi cập kê!
Tam hoàng tử nhìn về phía hoàng đế.
Hắn chọn nhưng người ta từ chối, việc này không thể trách hắn. 
Hoàng đế ho khan vài tiếng: "Cũng không còn nhỏ, trẫm còn nhớ nửa năm nữa là đến tuổi cập kê? Nếu lão tam thích, cứ quyết định như vậy đi, chọn ngày tháng tốt đính hôn trước."
Hoàng đế nói xong xua tay, ý bảo chuyện này cứ như vậy mà làm, người nào cũng không nên nói nữa.
Tam hoàng tử liếc mắt nhìn Tần lão gia bên kia, yên lặng ngồi xuống. 
Đặng đại nhân phải đối mặt với một đám người tới chúc mừng, khóc không ra nước mắt, bệ hạ đây không phải là hãm hại ông sao!
Trên yến tiệc, nhiều người đi đi lại lại.
Hoàng đế ngồi phía trên vẫn không nhúc nhích, nếu như không phải thỉnh thoảng ho khan, mọi người sẽ quên rằng ông vẫn còn ngồi ở đó. 
"Tầm nhi." Hoàng đế đột nhiên gọi một tiếng, hiền hòa vẫy tay gọi Cơ Tầm.
"Đến đây."
Cơ Tầm: "..." 
Thúc thúc muốn làm gì? Lão tử không đi!
Cơ Tầm nắm chặt tay Minh Thù, lắc đầu, biểu thị mình không muốn đi lên.
Bởi vì hắn ngốc nên từ chối cũng không sao cả. 
Hoàng đế cũng không tức giận, chỉ ho khan hai tiếng: "Tầm nhi, đừng sợ, lên đây."
Minh Thù chuyên tâm giải quyết điểm tâm, bị ép ngẩng đầu đầu, mỉm cười: "Bệ hạ, phu quân sợ, ta đi lên cùng hắn được không?"
Hoàng đế bật cười: "Đứa trẻ này, trẫm sẽ không ăn thịt con đâu. Cùng nhau tới đây đi, các ngươi hãy mang thêm một bàn nhỏ." 
Cơ Tầm chậm rãi đi tới ngồi bên bàn nhỏ.
"Sao không vui vẻ lên, có phải có người nào chọc giận con không?" Hoàng đế hỏi hắn.
"Nói cho trẫm nghe, trẫm giúp con hả giận." 
Cơ Tầm vừa định lắc đầu, chợt nghe một người bên cạnh nói: "Vừa rồi lúc thế tử điện hạ tới, gặp phải Tần tiểu thư. Tần tiểu thư mắng thế tử điện hạ, điện hạ sợ nên mất hứng."
Minh Thù quay đầu nhìn sang, nói chuyện là người bên cạnh hoàng đế.
Hoàng đế muốn mượn Cơ Tầm tới làm cái cớ rồi. 
"Vĩnh Ngạn đạo trưởng, bệ hạ không phải bị phong hàn!" Minh Thù đột nhiên lên tiếng. Sắc mặt hoàng đế trầm xuống, đột nhiên quay đầu lại.
"Thế tử phi, người nhìn ra được sao?" Vĩnh Ngạn đạo trưởng vui mừng.
Minh Thù mỉm cười: "Ta có thể nói cho ông biết một cách nhưng hy vọng bệ hạ không dùng thế tử để lấy cớ, chuyện này và Dật An Vương phủ không hề liên quan với nhau." 
Cơ Tầm liếc mắt nhìn Minh Thù, mím môi cười, sau đó nhớ ra mình có thể cười thoải mái, hắn cười đến ngu ngốc.
Hoàng đế vô cùng kinh ngạc, vừa rồi ông còn chưa kịp nói gì...
Có điều nàng nói câu kia là có ý gì? 
Hoàng đế nhìn về phía Vĩnh Ngạn đạo trưởng, Vĩnh Ngạn đạo trưởng không cảm thấy hứng thú đối với âm mưu quỷ kế của hoàng thất, ông chỉ cúi người nói vài câu với hoàng đế.
"Thật sao?"
Vĩnh Ngạn đạo trưởng gật đầu. 
Hoàng đế che miệng ho, một lát mới nói: "Tầm nhi... thế tử phi, tới đây với trẫm một chút."
Hoàng đế dẫn bọn họ đi đến phía sau điện, Cơ Tầm bị Minh Thù bắt ở bên ngoài, không cho hắn đi vào.
Hoàng đế hơi kinh ngạc, Cơ Tầm cứ như vậy mà nghe lời. 
Không có đại thần, hoàng đế nhìn có vẻ càng mệt mỏi nhưng ông vẫn dùng ánh mắt dò xét quan sát Minh Thù.
Vĩnh Ngạn đạo trưởng bên cạnh giải thích: "Thân thể bệ hạ không có dấu hiệu tự nhiên trở nên kém đi nhưng ngự y kiểm tra không phát hiện ra vấn đề gì. Cho nên mới phải mời ta tới, thế tử phi, người hãy xem đã xảy ra vấn đề gì?"
"Nhưng các người phải đáp ứng điều kiện của ta trước." 
Hoàng đế thở dài: "Trẫm sẽ không hại Tầm nhi."
"Lợi dụng hắn làm chuyện gì đó cũng không được."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.