Lục hoàng tử không thể bằng lòng Minh Thù như vậy, hắn cần thời gian suy nghĩ.
Nhưng Minh Thù cũng không để ý, hiển nhiên như trước nàng đã nói, chỉ là thuận miệng nói ra, đúng là chỉ thuận miệng nói.
“Điện hạ, phía trước hình như là thế tử...” Xe ngựa đột nhiên giảm tốc độ, tiếp đến là giọng nói của thị vệ.
“Thế tử nào?” Lục hoàng tử hỏi.
Nơi hoang vu hẻo lánh, thế tử nào lại chạy đến nơi này?
Minh Thù vén rèm xe lên nhìn thoáng qua, đường xe chạy xa xa bên cạnh, có một người ngồi.
Hai tay hắn ôm đầu gối, cả người co rúm thành một nhúm, áo quần trên người nhăn nhíu bẩn thỉu, bên người không có nha hoàn cũng không có người hầu hạ.
Lục hoàng tử còn chưa có đáp án, Minh Thù đã xuống xe ngựa, đi tới phía người bên kia.
Lục hoàng tử: “...”
Không phải lại là thằng ngốc kia chứ?
Thị vệ nhanh chóng cho Lục hoàng tử câu trả lời khẳng định.
Chính là thằng ngốc kia.
Minh Thù cầm lấy cánh tay đối phương, thuận thế ngồi chồm hổm xuống: “Sao ngươi lại tới đây? Người nào đưa ngươi tới?”
Hay là hắn... tự mình tới?
Cơ Tầm một lúc lâu mới ngẩng đầu, sắc mặt tái nhợt, môi khô khốc, trong đôi mắt tràn đầy sương mù vô cùng đáng thương.
“Sao vậy?” Minh Thù nắm bả vai hắn.
“Nương tử, không cần, ta?” Cơ Tầm mếu máo cứ như đứa trẻ bị vứt bỏ.
Minh Thù: “...” Trẫm ra ngoài một lát, tại sao lại ập tới vấn đề này rồi?
Không tính toán với kẻ ngốc.
Bình tĩnh!
Minh Thù bỏ qua vấn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-nhanh-boss-phan-dien-dot-kich/1458266/chuong-770.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.