Chương trước
Chương sau
Lục hoàng tử không thể bằng lòng Minh Thù như vậy, hắn cần thời gian suy nghĩ.
Nhưng Minh Thù cũng không để ý, hiển nhiên như trước nàng đã nói, chỉ là thuận miệng nói ra, đúng là chỉ thuận miệng nói.
“Điện hạ, phía trước hình như là thế tử...” Xe ngựa đột nhiên giảm tốc độ, tiếp đến là giọng nói của thị vệ. 
“Thế tử nào?” Lục hoàng tử hỏi.
Nơi hoang vu hẻo lánh, thế tử nào lại chạy đến nơi này?
Minh Thù vén rèm xe lên nhìn thoáng qua, đường xe chạy xa xa bên cạnh, có một người ngồi. 
Hai tay hắn ôm đầu gối, cả người co rúm thành một nhúm, áo quần trên người nhăn nhíu bẩn thỉu, bên người không có nha hoàn cũng không có người hầu hạ.
Lục hoàng tử còn chưa có đáp án, Minh Thù đã xuống xe ngựa, đi tới phía người bên kia.
Lục hoàng tử: “...” 
Không phải lại là thằng ngốc kia chứ?
Thị vệ nhanh chóng cho Lục hoàng tử câu trả lời khẳng định.
Chính là thằng ngốc kia. 
Minh Thù cầm lấy cánh tay đối phương, thuận thế ngồi chồm hổm xuống: “Sao ngươi lại tới đây? Người nào đưa ngươi tới?”
Hay là hắn... tự mình tới?
Cơ Tầm một lúc lâu mới ngẩng đầu, sắc mặt tái nhợt, môi khô khốc, trong đôi mắt tràn đầy sương mù vô cùng đáng thương. 
“Sao vậy?” Minh Thù nắm bả vai hắn.
“Nương tử, không cần, ta?” Cơ Tầm mếu máo cứ như đứa trẻ bị vứt bỏ.
Minh Thù: “...” Trẫm ra ngoài một lát, tại sao lại ập tới vấn đề này rồi? 
Không tính toán với kẻ ngốc.
Bình tĩnh!
Minh Thù bỏ qua vấn đề kia: “Khó chịu chỗ nào?” 
Cơ Tầm mở miệng, yếu ớt nói: “Đau.”
Nét mặt Minh Thù nhìn không ra tâm tình: “Chỗ đau?”
Cơ Tầm chỉ vào chân. 
Minh Thù để hắn ngồi xuống, vén y phục hắn lên, vị trí mắt cá chân có máu chảy ra, đã không phải là màu đỏ bình thường.
Vết thương là do rắn cắn gây ra, hẳn không phải là kịch độc, nếu không... Cơ Tầm lúc này cũng không thể kêu đau được nữa.
Nhưng ai mà biết có phải rắn độc phát tác chậm hay không... 
Xe ngựa của Lục hoàng tử đứng cách đó không xa, hắn nhìn Minh Thù cúi người xuống giúp Cơ Tầm hút độc, hắn nhíu mày lại.
Trong thời gian ngắn tiếp xúc, hắn cũng biết nữ nhân này có tính cách tùy tiện.
Nhưng hành vi lúc này của nàng ta... 
Khiến hắn có cảm giác ngược lại, nàng ta không nên làm hành động như vậy.
Huống hồ đó là một kẻ ngốc.
Lục hoàng tử xuất thần, chỉ thấy Minh Thù ôm người đi về phía hắn bên này: “Lục hoàng tử, mượn dùng xe ngựa một chút.” 
Lục hoàng tử: “...”
Người ta cũng tới rồi, hắn có thể nói không sao?
Nhưng mà... 
Vì sao hắn bị đuổi ra ngoài!
Là xe ngựa của hắn!
Nhìn chiếc xe ngựa đi xa, Lục hoàng tử lau mặt, hít sâu mấy hơi, chỉ đành nhịn xuống kích động muốn đánh đấm một trận. 
-
Cơ Tầm dẫn theo người đi, nhưng hắn và hạ nhân bị lạc nhau, một mình hắn chạy tới.
Hạ nhân vương phủ đều sợ điên lên. 
Minh Thù đưa người trở về, bọn họ mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng thở chưa được hơi nào, lại nghe thế tử bị rắn cắn.
Vương phủ lại là một hồi náo loạn. 
Đợi vương phủ yên tĩnh lại đã là buổi tối.
Minh Thù một ngày mệt nhọc, sớm đã đi ngủ, hơn nửa đêm nàng đột nhiên cảm giác Cơ Tầm sột soạt lại gần, đầu tiên là hôn khuôn mặt nàng, sau đó lại là môi.
Minh Thù không muốn động đậy, mặc cho hắn hôn nhưng càng ngày càng quá đáng. 
Nàng chỉ có thể mở mắt ra, hắn nằm sấp ở trên người nàng.
“Hơn nửa đêm không ngủ được, tinh thần tốt vậy sao?”
“Nương tử, nóng.” Cơ Tầm nhỏ giọng nói. 
“Nóng thì đi ra ngoài tỉnh táo một chút.” Minh Thù đẩy hắn, có thể phát hiện người Cơ Tầm không nóng, ngược lại là nàng, thân thể nóng hổi.
“Ta không nóng, nương tử, ôm.” Cơ Tầm nũng nịu nói:
“Thoải mái.” 
Minh Thù nghĩ lại, nhưng thân thể đã mềm nhũn ra.
Bà nội nó!
Chuyện gì xảy ra? 
Cơ Tầm lại gần hôn nàng, dán chặt người hắn vào nàng, cảm thấy khoan khoái thoải mái.
Minh Thù theo bản năng ôm chặt hắn.
“Đừng làm rộn.” Minh Thù tách ra hắn, ấn hắn vào trong lòng. 
Cơ Tầm khéo léo nằm trong lòng nàng: “Nương tử, ôm ôm, không nóng.”
Ôm ngươi càng nóng thì có!
“Nương tử...” Cơ Tầm đột nhiên run rẩy, giọng nói trở nên nhỏ hơn. 
Minh Thù thả hắn bên dưới, hôn nhẹ trên người hắn.
Cơ Tầm có cảm giác tê cả da đầu, toàn thân trên dưới đều tê dại.
Tiếng “hừ hừ” nhẹ trở nên ấm nóng. 
-
Hôm sau lúc Minh Thù dậy, có một cảm giác phạm tội, ngồi trên giường một lát không động đậy.
Cơ Tầm nghiêng đầu nhìn nàng: “Nương tử?” 
“Ngủ tiếp một chút đi.” Minh Thù ấn hắn trở về, lúc chăn tuột xuống, lộ ra vết đỏ trên vai Cơ Tầm.
Cơ Tầm nhìn Minh Thù mặc quần áo, dọn dẹp gian phòng, thậm chí ngay cả vết đỏ trên giường đều thu dọn sạch sẽ.
Ánh mắt hắn tối sầm. 
Nàng lại không muốn nhận trách nhiệm!
Trước kia hắn có chút đần độn, đêm qua... đột nhiên tỉnh lại, sương mù bao phủ trước mặt hắn tản ra.
Hắn nhớ được tại sao mình biến thành như vậy. 
Cũng nhớ kỹ nàng...
Nhìn thấy Minh Thù muốn rời phòng.
Cơ Tầm vội kêu một tiếng: “Nương tử? Nàng đi đâu vậy?” 
Minh Thù chợt quay đầu.
Cơ Tầm: “...”
Một lát sau Cơ Tầm mỉm cười, không tránh né nhìn nàng, nụ cười vẫn ngây thơ không tì vết như cũ, vẫn là kẻ ngốc trước kia, nhưng dường như lại có điểm khác. 
Minh Thù nhìn hắn, quay đầu lại bước đi.
Kẻ thần kinh này hết ngốc rồi sao?
Ngủ một giấc có thể chữa bệnh sao? 
Hù chết trẫm, chạy mau chạy mau!
Cơ Tầm: “...” Ôi trời!
Nàng trở về đây cho lão tử! 
Ngủ mà không chịu nhận trách nhiệm, muốn bị tóm cổ lên công đường sao!
-
“Điện hạ điện hạ, không xong rồi.” 
Lục hoàng tử để sách trong tay xuống, nhìn về phía hạ nhân vội vã chạy tới: “Chuyện gì?”
Hạ nhân lau mồ hôi: “Thế tử phi... thế tử phi xông tới, hướng... hướng về chỗ hoàng tử phi bên kia.”
Lục hoàng tử: “...” 
Hắn theo hạ nhân đến nơi ở hoàng tử phi, đúng lúc thấy Minh Thù từ gian phòng đi ra. Không rõ tình hình gì trong phòng nhưng hai thị vệ thủ ở bên ngoài phòng lúc này đang nằm trên mặt đất.
“Lục hoàng tử chào buổi sáng, có đồ ăn sáng sao?” Minh Thù nở nụ cười chào hỏi.
Đồ ăn sáng gì nữa! 
Chạy tới trong phủ hắn đánh người, còn muốn ăn sáng, nàng ta sao không lên trời luôn đi!
“Thế tử phi, có thể giải thích một chút không?”
“Nương tử của người bỏ thuốc ta, đánh nàng ta một trận thì có làm sao?” Minh Thù hất hàm, nói xong rất là chí khí hùng hồn. 
Hôm qua tuy nàng hút độc cho Cơ Tầm, nhưng nàng rõ ràng có uống thuốc giải độc.
Hơn nữa độc con rắn kia cũng không có tác dụng này.
Duy nhất có thể giải thích chính là Tống Vân Kiều. 
Trước khi tới nàng đã đi gặp đại phu, đại phu nói trong cơ thể nàng có một lượng độc rất nhỏ, không nguy hiểm đến tính mạng, nếu như không tỉ mỉ kiểm tra, cực kỳ không dễ phát giác.
Bình thường không có gì, chỉ khi nào đụng tới vật đặc thù sẽ phát tác.
Ai biết nàng không đụng tới vật kia, ngược lại là trúng độc rắn trước, lại uống giải độc, mấy loại hòa lại với nhau, thế là giải được độc. 
Nhưng kết quả chính là biến thành đêm qua.
“Bỏ thuốc?” Lục hoàng tử cau mày:
“Cô có chứng cứ sao?” 
“Không có.” Minh Thù cười rạng rỡ:
“Thế nhưng không sai khi ta hoài nghi nàng ta và đánh nàng ta.”
“...” 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.