Chương trước
Chương sau
“Bọn họ ức hiếp con trai người.”
Phòng khách đang ồn ào đột nhiên yên tĩnh lại bởi câu nói này, Dật An Vương nhìn về người từ phía bên ngoài tiến vào.
Nữ tử một thân đỏ rực, chầm chậm bước tới. 
Khóe miệng nữ tử mỉm cười, chỉ là một nụ cười bình thường nhưng lại khiến mọi người như ngồi trên đống lửa.
Trên người nàng có một khí thế.
Khí thế ấy làm mọi người không dám nhìn, cũng không dám mạo phạm. 
Nhưng khi nàng đến gần, luồng khí thế kia đã biến mất khá nhiều.
Chỉ còn lại một tiểu cô nương hiền lành cười vô hại.
Vừa rồi cảm giác kia phảng phất như là ảo giác của bọn họ. 
“Thế tử phi, con nói gì?” Dật An Vương lấy lại tinh thần.
Minh Thù đứng trước mặt nhiều người, chọn một chỗ ngồi xuống: “Con nói bọn họ ức hiếp con trai người.”
Sắc mặt mọi người vô cùng xấu xí. 
Mặc dù nàng là thế tử phi nhưng chức quan bọn họ cũng không thấp. Nàng nhìn cũng chưa nhìn bọn họ mà đã ngồi xuống, ngay cả nhìn thấy Dật An Vương cũng không hành lễ.
Có còn quy củ hay không!
Đương nhiên lúc này sự chú ý của Dật An Vương cũng không đặt trên chuyện này. 
Mà có người ức hiếp con của ông.
Đám người kia sáng sớm đã chạy tới, nói thế tử phi đánh con của bọn họ, kêu ông trả lại công đạo.
Hiện tại thế tử phi lại nói cho ông biết là bọn hắn ức hiếp con của ông trước! 
Cao thừa tướng mặt lạnh quát lớn: “Thế tử phi, không có bằng chứng, người cũng chớ nói lung tung.”
Phạm đại nhân cũng nói theo: “Thế tử phi, người đừng đổi trắng thay đen, người đánh con ta trước, lúc này lại ngậm máu phun người, người có ý gì!”
Minh Thù nói: “Ta có đổi trắng thay đen hay không, trong lòng mọi người chắc hẳn đều biết.” 
Cao thừa tướng nhướng mày, trước khi ông tới... Cao Bân không nói cho ông, bọn họ ức hiếp thế tử.
Cao Bân chỉ nói với ông rằng thế tử phi đánh bọn họ.
Ông nhìn về phía hai người khác. 
Hai người bên kia cũng có chút bất ổn, chắc chắn là không biết có chuyện này xảy ra.
Ức hiếp thế tử...
Bọn họ ăn gan hùm mật gấu sao? 
Người nào không biết người Dật An Vương thương nhất chính là thằng ngốc kia.
Lúc ba người này đang suy nghĩ, lại thấy nữ tử bên kia mỉm cười: “Ta đánh bọn họ rồi, mọi người muốn làm gì ta?”
Cao thừa tướng: “...” 
“Vương gia, người xem nàng ta đánh người còn nói lý lẽ.” Cao thừa tướng bị mượn cớ gây chuyện, lập tức đỏ mặt tía tai hét:
“Vương phủ tùy tiện cho nàng làm bậy sao? Trong mắt có còn tôn ti trật tự hay không? Tần gia không có quy củ, vương gia cũng không có quy củ?”
“Cùng lắm thì đi thôi, dù gì cha cũng không thích ta.” Minh Thù không đợi Dật An Vương nói mà nói thay ông ấy. 
Dật An Vương liếc mắt nhìn Cao thừa tướng và hai vị đại nhân khác.
Cao thừa tướng rùng mình, hai vị  đại nhân kia cũng im lặng.
Dật An Vương hỏi: “Thế tử phi, con nói thật sao? Tầm nhi bị người khác ức hiếp?” 
“Trên người hắn đều là vết thương, người không biết sao?” Minh Thù chống cằm, cười như không cười nhìn Dật An Vương.
Dật An Vương đương nhiên không biết, nếu ông biết sao lại có thế bỏ mặc không quan tâm.
“Đi, đi xem Tầm nhi.” Dật An Vương quay đầu nhìn ba vị đại nhân: “Cao thừa tướng, Phùng thị lang, Phạm thượng thư, chuyện này đợi bổn vương tra rõ ràng, tự sẽ cho mọi người một công đạo.” 
Ba vị đại nhân đồng thời nhíu mày.
Lúc này chỉ hận không thể nhéo lỗ tai ba tên tiểu tử thúi trong nhà hỏi rõ ràng.
Người đi xem thế tử rất nhanh đã quay lại, nói hai câu bên tai Dật An Vương. 
Dật An Vương sầm mặt lại, để cho bọn họ chờ, trực tiếp rời khỏi.
Minh Thù không đi, ánh mắt nàng nhìn Cao thừa tướng bên kia, nhẹ nhàng nói: “Ta không đánh chết bọn họ đã coi như là nương tay rồi, mọi người còn có gì không hài lòng?”
Cao thừa tướng: “...” 
Phạm thượng thư: “...”
Phùng thị lang: “...”
Còn có gì không hài lòng? Con trai ngươi bị đánh, ngươi hài lòng không! 
Nữ nhân này...
Minh Thù cười híp mắt lắc đầu thở dài: “Chưa thấy ai nói cha như thế, một lát nữa cha trở về, ba vị đại nhân nên nghĩ thế nào để giải thích rõ ràng đi.”
Vì đòi công đạo cho con trai mình, ngay cả sự thực cũng không hỏi rõ đã dám đến. 
Ba người đồng thời nhìn về phía Minh Thù, ánh mắt kia dường như muốn đâm mấy lỗ thủng trên người nàng.
Dật An Vương cũng rất nhanh đã trở lại, so với lúc rời đi, sắc mặt ông càng âm trầm, phảng phất kết thành băng: “Cao thừa tướng, Phạm thượng thư, Phùng thị lang, chỉ sợ các ông phải cho bổn vương một công đạo.”
Cao thừa tướng nỗ lực phản bác: “Vương gia, lời của thế tử phi là từ một phía...” 
Dật An Vương cắt đứt bọn họ: “Tầm nhi chính miệng thừa nhận, con trai nhà các ông ức hiếp nó.”
“Thế tử...” Là một kẻ ngốc.
Dật An Vương biết bọn họ muốn nói gì, đáy mắt lạnh băng: "Tầm nhi biểu đạt có chút khó khăn, nhưng nó có ý thức, các ông cảm thấy bổn vương và Tầm nhi nói xấu các ông sao?” 
Cao thừa tướng lập tức căng thẳng: “Vương gia bớt giận, thần không có ý đó.”
Dật An Vương nói: “Nếu không tin thì mời con trai của chư vị đến nói cho ra lẽ.”
Cao thừa tướng nghĩ đến những chuyện ngày thường con trai mình đã làm, chuyện này chắc chắn nó có thể gây ra. 
“Vương gia...”
“Lời bổn vương nói không hữu hiệu đúng không?” Dám ức hiếp con của ông, ông phải lột một lớp da của bọn họ.
Mồ hôi lạnh của Cao thừa tướng thi nhau chảy xuống. 
Tuy hiện tại Dật An Vương không quan tâm tới triều chính nhưng khi đó Dật An Vương kéo binh đánh giặc, giờ đây uy quyền vẫn còn, sao một quan văn như Cao thừa tướng có thể so sánh được.
-
Đám người Cao Bân mới vừa bị Minh Thù đánh, đối mặt Dật An Vương, chống đỡ không được liền thú nhận. 
Đám người Cao thừa tướng vốn là tới lấy lại công đạo cho con, cuối cùng lại thành đem con mình đến nộp mạng.
Dật An Vương giận vô cùng, nhưng khi nhìn Minh Thù thì hiền lại vài phần.
Chí ít nàng biết che chở Tầm nhi. 
Vậy mà lúc này Minh Thù...
[Nhiệm vụ phụ: Thu hoạch giá trị thù hận của Cơ Tầm.]
[Nhiệm vụ phụ: Kho báu, kho báu ở đâu.] 
Gì vậy? Trẫm sao biết kho báu ở đâu? Gợi ý đâu?
[Gợi ý: Không.]
“A! Chơi ta sao!” 
Minh Thù đập bàn, mới nhớ tới mình đang ở đâu. Nàng nhìn Dật An Vương, bình tĩnh mỉm cười: “Cha, con đi về trước.”
Đợi Minh Thù đi, quản gia tiến đến trước mặt Dật An Vương: “Vương gia, người có cảm giác thế tử phi... kỳ lạ không?”
Ánh mắt sâu thẳm của Dật An Vương nhìn ra bên ngoài, đâu chỉ có kỳ lạ. 
“Vương gia, người nói xem, có thứ gì bẩn hay không?” Quản gia thấp giọng nói:
“Nếu lỡ thế tử...”
Vốn Dật An Vương định quát lớn quản gia thì ông nghe tiếng thế tử, lập tức ngưng lại. 
Bọn họ đều thấy sự thay đổi của thế tử phi.
Mấu chốt là Tầm nhi đột nhiên bắt đầu dính lấy nàng...
Dật An Vương chuyển lời nói: “Ta nhớ Vĩnh Ngạn đạo trưởng còn ở trong cung, ngươi đi mời tới, nói là an ủi thế tử.” 
“Vâng.”
Quản gia rởi khỏi phòng khách, đi tới hậu viện. Lúc đi qua một cái đình, thấy Thúy Nhi lén lút vào phòng. Ông nhướng mày, cũng đi theo vào.
“Thúy Nhi.” Quản gia gọi một tiếng. 
Thúy Nhi bị dọa giật mình, thấy cha mình thì lập tức thở phào: “Cha, sao cha đột nhiên vào, làm con giật mình.”
Quản gia nhìn chiếc hộp trong tay Thúy Nhi: “Đây là của thế tử?”
Thúy Nhi lập tức vui vẻ: “Đúng vậy, đây chắc là đồ tốt, cha thử không?” 
“Dạo này con ráng hầu hạ thế tử, đừng làm ra chuyện gì, nhanh chóng đưa hộp này về cho thế tử.”
Thúy Nhi không tình nguyện, trước đây mấy thứ này tên ngốc đó cũng không ăn hết, có lần nào không đưa bọn họ ăn?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.