Tác dụng của thuốc không tốt lắm, chỉ nửa tiếng sau thì Triệu Thiên Thiên đã có ý thức.
Cô được bà Triệu dìu ra ghế sô pha trong phòng nghỉ, lấy chăn bông đắp lên người.
Ánh mắt Triệu Thiên Thiên có chút chột dạ, không có tiêu cự.
"Thiên Thiên, Thiên Thiên, sao vậy? Đừng dọa mẹ, Thiên Thiên..."
"Mẹ?" Giọng Triệu Thiên Thiên xen lẫn tiếng khóc nức nở, sắc mặt ửng đỏ không ngừng thở dốc.
"Mẹ đây, đừng sợ đừng sợ." Bà Triệu đau lòng ôm con gái của mình.
Ông Triệu cũng đi tới, nhỏ nhẹ hỏi: "Thiên Thiên, con còn nhớ rõ chuyện gì xảy ra không?"
"Con..." Triệu Thiên Thiên không ổn.
"Đừng gấp, đứng gấp, từ từ nói." Bà Triệu an ủi Triệu Thiên Thiên.
Triệu Thiên Thiên thở hổn hển, cầm lấy một góc chăn: "Con... Con cũng không biết, chỉ uống một ly nước. Sau đó, sau đó con không rõ lắm. Mẹ, con làm sao vậy?"
Nói đến câu sau thì Triệu Thiên Thiên bắt đầu sợ hãi.
Đã xảy ra chuyện gì?
Vì sao nhiều người như vậy ở chỗ này?
Cơ thể cô thật là khó chịu.
Ông Triệu tiếp tục hỏi: "Đồ uống đó là ai đưa cho con?"
Triệu Thiên Thiên cắn môi dưới: "Con lấy ở bàn bên kia, nước uống có vấn đề gì sao?"
"Bác trai, hiện tại mọi chuyện đã rõ ràng." Du Viễn lập tức đứng dậy: "Đồ uống do cô Triệu tự lấy, chuyện này không liên quan đến Khả Khả."
An Khả Khả đáy lòng thở phào, may là Triệu Thiên Thiên không biết gì cả.
"Khả Khả?" Triệu Thiên Thiên nhìn về người được Du Viễn bảo vệ đáy mắt có chút mê man: "Mẹ, rốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-nhanh-boss-phan-dien-dot-kich/1458201/chuong-705.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.