Chương trước
Chương sau
"Cho nên nói, ta về kinh cũng không thấy được những ngày tháng tốt đẹp." Minh Thù tổng kết.
Thế cục triều đình thay đổi trong nháy mắt, lần này nàng đi là chân phương mộc mạc, ung dung khoái trá, sao phải luẩn quẩn vào vòng xoáy mưu quyền.
Trẫm cũng không phải kẻ ngốc, mô tuýp đơn giản mà cứ phải tìm đến mô tuýp trắc trở. 
Minh Thù đột nhiên ghé sát Trình Quy, nụ cười nàng sáng lạn: "Ngươi muốn cưới ta, chỉ có một lựa chọn, ở lại."
Kinh thành là nơi vinh hoa phú quý, quyền thế ngập trời, ngửa tay một cái là mây, úp tay một cái lại là mưa.
Ở đây chỉ có hành hẹ trộn với đậu phụ. 
Nếu là người thì chẳng ai chọn ở lại.
"Ta ở lại nàng sẽ gả cho ta đúng không?" Trình Quy không chút lưỡng lự nào.
Vinh hoa phú quý đều là nhất thời, chỉ có người trước mặt mới là thứ hắn cần. 
"Ừ."
"Tốt." Trình Quy gọi A Lục đến ngay trước mặt Minh Thù: "Ngươi về kinh một chuyến, cho người đưa sính lễ đến."
Còn về việc khai báo với Trình gia như thế nào, Trình Quy sẽ không nói trước mặt Minh Thù. 
"Trình gia chỉ có mình ngươi là con trai, bọn họ nỡ sao?"
"Vợ quan trọng hơn." Trình Quy nói.
Minh Thù tặc lưỡi: "Nếu ta có một đứa con trai như ngươi, nhất định sẽ đánh chết ngươi." 
Đuôi mày Trình Quy khẽ chau: "May thay, ta là chồng của nàng."
"Vẫn chưa kết hôn đấy, Trình công tử chú ý hình tượng, đừng gọi bậy."
"Chuyện sớm muộn thôi." Trình Quy cười nhẹ: "Hơn nữa, trước đây ở Liễu phủ, có không ít người đều biết nàng đã qua đêm cùng ta." 
Minh Thù bình tĩnh lại: "Hiện giờ ta thân là quận chúa, nuôi một gã trai thì có sao?"
"Phải phải phải, quận chúa đại nhân, nuôi một gã trai là rất bình thường." Trình Quy phụ họa, hắn cúi người nhìn Minh Thù, đáy mắt phát ra tia lạnh: "Nhưng quận chúa đại nhân, nếu nàng dám nuôi kẻ khác thì đừng có trách ta."
"Ha ha..." 
Trình Quy: "..." Cười cái gì! Có gì đáng cười! Lão tử đang nói nghiêm túc! Đao cũng chuẩn bị xong rồi!
"Nàng đi đâu vậy, ta nói nàng biết, nàng đừng có rảnh rỗi quá lại chạy về phía Tần gia, Tần gia có gì tốt..."
Trình Quy đuổi theo Minh Thù đi ra ngoài. 
Minh Thù hiện giờ không ở Liễu phủ mà ở trong trấn, cho nên thời điểm đến Tần gia thì đã qua bữa trưa.
Vài đứa trẻ ngồi chồm hổm ở cửa như trái cà tím bị phơi sương.
"Ngồi đây chờ cái gì sao?" Minh Thù cao ngạo cúi xuống nhìn bọn chúng. 
Cô bé lớn tuổi hơn một chút ngẩng đầu lên, sau đó ánh mắt sáng ngời: "Tỷ tỷ, tỷ đến rồi."
"Tỷ ngươi đâu?"
"Không biết, tỷ tỷ đã ba ngày không về rồi, cha và mẹ đều ra ngoài tìm, cha mẹ bảo chúng ta không được chạy linh tinh." 
"..." Đầu bếp mất tích rồi!
Trẫm ăn cái gì?
"Các ngươi ăn cơm chưa?" 
Mấy củ cải nhỏ đồng loạt lắc đầu, đáng thương nhìn Minh Thù.
Minh Thù phụ họa: "Ta cũng chưa ăn."
Chuyên môn tìm đến nhà đầu bếp để ăn cơm. 
Củ cải nhỏ: "..."
Minh Thù và bọn chúng mắt lớn trừng mắt nhỏ một hồi.
Cuối cùng dẫn mấy củ cải nhỏ đi vào, A Lục về kinh rồi nhưng A Hoan vẫn ở đây, làm chút cơm không thành vấn đề chứ nhỉ. 
Trình Quy đứng trong sân không chịu ngồi, dù sao đồ đạc của Tần gia nhìn không phù hợp với thân phận công tử quần áo lụa là như hắn.
Mãi đến khi thị vệ phía sau đưa cho Trình Quy cái ghế, hắn mới uyển chuyển ngồi xuống.
Cơm nước xong, đúng lúc Tần mẫu và Tần phụ trở về, thấy nhiều người ở trong sân như vậy còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì. 
Thấy Minh Thù bị mấy củ cải nhỏ vây quanh mới thở phào, nhưng hơi thở chưa buông ra hết đã hít vào lại.
Bây giờ Minh Thù cũng không phải là nhị tiểu thư của Liễu gia, là quận chúa…
Chức quan lớn nhất đời này bọn họ gặp chính là quan huyện, nào đã thấy được quận chúa. 
Huống chi trong nhà này còn có một công tử ngồi đó, nghe nói là thế tử trong kinh thành.
Tần mẫu Tần phụ nhanh chóng kéo mấy đứa trẻ ra: "Quận... quận chúa, người, sao người lại tới đây?"
"Tìm Tần Linh." Minh Thù tùy ý nói: "Nàng ấy đi đâu vậy?" 
Nói đến con mình, biểu cảm của Tần mẫu Tần phụ tối sầm lại: "Hôm trước nó nói muốn lên núi hái thuốc, ngày hôm qua không về, chúng tôi cũng không để ý, đôi khi nó cũng ở lại trên núi một đêm nhưng hôm nay vẫn chưa về, việc này trước nay chưa từng xảy ra."
"Tìm hết chưa?"
"Tìm rồi, lên núi tìm, mấy nơi thường đi đều không tìm thấy người. Trong thôn cũng không ai nhìn thấy, nếu ở trên núi gặp phải chuyện nguy hiểm gì…" Tần mẫu khóc "hu hu". 
Hài Hòa Hiệu ngươi nói xem, có phải đầu bếp của ta bị nam chính lừa chạy rồi không!
[Ký chủ biết thì được rồi, cần gì nói ra cho mình ngột ngạt.] Ký chủ rất coi trọng đầu bếp đó, biết bị lừa chạy rồi còn không tức chết sao.
Trẫm biết ngay mà! 
Nam chính chính là muốn chia rẽ trẫm và đầu bếp.
Quá âm hiểm rồi.

Tần Linh mất tích hơn mười ngày, có điều lúc trở lại lành lặn đầy đủ, không thiếu tay thiếu chân gì cả.
Nhưng sau khi Tần Linh trở về, rõ ràng trong lòng có chút không yên.
Nàng đã bán hết thảo dược, mới vừa ra khỏi nhà đã bị người chặn lại: "Tần Linh." 
"Liễu cô nương?" Tần Linh hoàn hồn, thấy mình đứng ở giữa đường, vội vàng xin lỗi: "Xin lỗi... chắn đường cô rồi."
"Ta nghe nói ngươi dự định mở một cửa hàng trong trấn?" Liễu Tâm Duyệt không đi vào mà hỏi ngược lại.
"Hả…" Chuyện này không nhiều người biết lắm, nàng mới bàn bạc tiền thuê với ông chủ xong, sao nàng ta lại biết được? 
"Đúng vậy, có vấn đề gì sao?"
"Hỏi chút thôi."
Liễu Tâm Duyệt lách người tiến vào cửa hàng. 
Tần Linh không hiểu gì cả, Liễu Tâm Duyệt này... gần đây càng ngày càng kỳ lạ.
"Tần Linh."
Tần Linh ngẩng đầu nhìn về phía lầu bên cạnh, nàng nhanh chóng vỗ vỗ khuôn mặt, đi về phía kia. 
"Khinh Khinh."
"Gần đây không yên lòng, yêu đương rồi? Ở bên ngoài có người yêu rồi?" Minh Thù rót cho nàng cốc nước.
Tần Linh đang uống nước, nghe vậy phun toàn bộ nước ra ngoài, sắc mặt đỏ bừng lên. 
"Khinh Khinh, cô nói bậy gì thế."
"Ta nói bậy mà cô phản ứng lớn như vậy?"
"Không có chuyện đó." Tần Linh cúi đầu xuống, nói lảng sang chuyện khác: "Gần đây cô và Trình công tử thế nào rồi?" 
"Có thể thế nào, thánh chỉ cũng ban rồi." Minh Thù nói rất tùy ý, có thể thấy rõ ràng trong đó chứa đầy ý cười.
"Trình công tử đối với cô cũng rất tốt, trước đây còn cố ý tìm ta để tìm hiểu cô..." Có lẽ Tần Linh phát hiện mình nói lỡ, nhanh chóng nói lảng: "Hắn không giống những công tử kinh thành kia, Khinh Khinh và hắn rất xứng đôi."
"Tìm hiểu ta cái gì?" 
Tần Linh giấu nụ cười, nói: "Không có gì."
"Cô bị hắn mua chuộc?"
Tần Linh xua tay lắc đầu: "Không có, không có..." 
Ánh mắt Minh Thù bình tĩnh nhìn nàng ta, Tần Linh không nói được, mỗi lần bị nàng nhìn như vậy luôn có một loại cảm giác áp lực.
"Còn nhớ hội đèn lồng hôm đó không?" Tần Linh đành phải nói: "Trước hội đèn lồng một ngày, hơn nửa đêm, hắn chạy tới gõ cửa chính nhà ta, nhất định bảo ta nói cho hắn biết, cô thích gì, ta không nói hắn liền đứng ngoài cửa chính nhà ta... Cho nên..."
"Cho nên cô bán đứng ta?" Thì ra tiểu yêu tinh đột nhiên có bí kíp là có phản đồ! 
Tần Linh nhức đầu: "Ta thấy Trình công tử là thật lòng đối tốt với cô, nếu không hắn muốn lấy lòng cô hoàn toàn có thể cho người đến hỏi ta, cần gì phải đứng ngoài cửa chính nhà ta lâu như vậy."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.