“Coi như bỏ đi... là có người dẫn thủ vệ qua đây, tại sao lại muốn giết chúng ta như vậy?”
Số người mà thủ vệ giết không được tính điểm, cho nên người chơi làm như vậy, không nghi ngờ gì nữa là hại nhiều hơn được.
Có một thành viên lóe sáng lên: “Chẳng lẽ để diệt trừ sự cạnh tranh của một đối thủ mạnh ư?”
Tuy là lấy không được đầu người, thế nhưng có thể giết được đối phương, cũng có nghĩa là mất đi một đối thủ cạnh tranh.
Minh Thù nói: “Mọi người thật là lạc quan.”
“Chẳng lẽ không đúng sao? Ta chỉ có thể nghĩ đến lý do vậy thôi, lão đại ngươi nói đi, còn có thể vì nguyên nhân gì đây?”
Minh Thù lộ vẻ tươi cười: “E rằng cách suy nghĩ đơn giản của mọi người sẽ giết chết chúng ta.”
Cái mạng này của ta có thể mở sáng, nhiều người như vậy nhìn chằm chằm muốn có.
Làm sao ta có thể được như mong muốn của bọn họ được.
Phải sống khỏe mạnh.
“Á?”
Các đội viên nghĩ lại, thế giới này vốn nhiều điều kỳ lạ, có người như vậy cũng không phải chuyện lạ.
Đó chính là do bọn họ thực sự xui xẻo?
“Dù sao cũng phải bắt được người này.” Tiểu Sửu nói: “Nếu không... chúng ta sẽ luôn ở thế bị động.”
Mọi người nhao nhao phụ họa thêm vào.
Minh Thù chợt đề nghị: “Chúng ta chơi một ván lớn được không?”
Cô gái vẻ mặt tươi cười, trong đôi mắt phảng phất ra chút xảo quyệt.
Mọi người: “...”
Cô lại muốn làm gì?
-
Một nơi mê cung nào đó.
Đội ba người chơi từ ba phương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-nhanh-boss-phan-dien-dot-kich/1458149/chuong-643.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.