Chương trước
Chương sau
Minh Thù còn tưởng rằng người cả thành phố đều biến thành quái vật, bây giờ mới phát hiện là không phải. Bọn họ tự giết lẫn nhau trước, người giết xong có được thắng lợi mới có thể biến thành quái vật. 
Trò chơi này quá biến thái rồi! 
Đồ ăn vặt của trẫm, chờ ở đấy, trẫm lập tức tới cứu vớt ngươi ngay! 
Minh Thù dừng chân lại, chống nạnh nhìn bầu trời, hiện tại có một vấn đề rất quan trọng là… điểm an toàn ở nơi nào? 
Trên trời rơi xuống cái gì? 
Bánh hả? 
Trên bầu trời, bóng đen rất nhanh chóng rơi xuống. Mãi đến khi vật kia sắp đập đến người mình, Minh Thù mới có phản ứng đây không phải là bánh, nhanh tránh ra. 
"Bụp!" 
Vật nặng to lớn đập xuống đất, mặt đất đều chấn động theo. 
Đó là một con quái vật bò sát có rất nhiều chân, đã thấy không còn đặc điểm con người. 
Thứ này hẳn là không thể ăn được? Dù có thể ăn, chắc chắn cũng không ngon, nói không chừng còn có độc, hơn nữa còn là người biến ra... Nghĩ như vậy, Minh Thù lại bình tĩnh hơn nhiều. 
Người nào thiếu đạo đức như thế, ném rác rưởi lung tung! 
Minh Thù ngẩng đầu nhìn lên bầu trời lại, hai bên mọc toàn nhà cao tầng, không nhìn thấy người. Cửa xoay bên cạnh bị đẩy ra, ánh sáng xoay tròn, ánh mặt trời di chuyển. 
Người con trai từ cửa xoay đi ra, tư thế đẹp trai bỏ tay vào túi quần, hắn đứng bên ngoài cửa xoay nhìn Minh Thù bên này. 
Minh Thù nhìn hắn đưa tay ra, giơ súng bóp cò. 
"Pằng!" 
Súng vang lên. 
Chấn động... 
Quái vật rơi xuống đất, đuôi quét tấm thủy tinh bên cạnh, cả tấm thủy tinh vỡ nát đầy trời rơi xuống dưới giữa Minh Thù và người con trai đó, mảnh vỡ phản chiếu hình bóng của bọn họ. 
[Nhiệm vụ phụ: Thu hoạch giá trị thù hận của Phó Thần.] 
Minh Thù: “...” Cái gì thần? 
[Phó.] 
Minh Thù: “...” Thần kinh mà! 
Phó Thần giẫm lên những miếng thủy tinh đi tới, hắn lờ đi Minh Thù, đứng trước quái vật nhíu mày, một lát sau nhìn về phía Minh Thù: “Xem trong thân thể chúng có sao thành phố hay không.” 
Minh Thù nhìn quanh bốn phía một chút, xác định không có ai. 
“Tôi dựa vào gì mà phải giúp cậu?” Một tiểu yêu tinh coi thường trẫm, lại còn muốn trẫm giúp ngươi, nằm mơ đi! 
Phó Thần dường như rất không muốn ra tay, như níu kéo nói: “Tôi hướng dẫn cho cô.” 
Minh Thù đứng ở nơi an toàn bên cạnh, mỉm cười: “Không cần, tự cậu đào đi.” 
Một người chơi full cấp như trẫm cần ngươi hướng dẫn sao? 
Ha ha! 
“Cô muốn gì?” Phó Thần hỏi. 
“Có đồ ăn không?” 
Ánh mắt Phó Thần hoàn toàn rơi trên người Minh Thù, nhìn cô từ đầu đến chân. Hắn dường như đang quan sát gì đó, vừa dường như đang nghi ngờ gì đó, một lát sau nói: “Không có.” 
“Ồ, vậy tự cậu đào đi, tôi cổ vũ cho cậu.” 
Phó Thần nói vô cùng bình thản: “Tôi biết điểm an toàn.” 
“...” Biết điểm an toàn thì giỏi lắm sao! Minh Thù nở nụ cười xán lạn: “Cậu nói cho tôi biết điểm an toàn trước, tôi đến đó lấy vật tư rồi trở về giúp cậu đào.” 
-
Phó Thần biết điểm an toàn ở đâu thật, hơn nữa bên trong điểm an toàn có vật tư. Minh Thù đem toàn bộ vật tư đến bên cạnh mình, suy nghĩ đường chạy thế nào. 
Người con trai kia đang chặn ở bên ngoài để cô giải phẫu quái vật. 
[Ký chủ...] 
Ngươi câm miệng, ta không muốn nghe ý nghĩ xấu của ngươi. 
[...] Nó còn chưa nói gì! Sao sẽ biết là chủ ý cùi bắp! 
Ngươi sẽ không nói được ý kiến hay gì. 
Minh Thù cắn miếng bánh quy khô, nhìn thú nhỏ gặm trộm từng miếng, cô không ngăn cản hành vi của thú nhỏ. 
Cô giải quyết xong một miếng bánh quy khô thì đứng dậy đi ra ngoài. 
Phó Thần đứng ở giữa hai con quái vật, rõ ràng thân hình không sánh được với chúng nhưng hắn đứng ở nơi đó lại tuyệt đối không có vẻ nhỏ bé. 
Minh Thù vén tay áo: “Đào cái nào?” 
Phó Thần dùng mắt thần nhìn con bên trái, nó rớt đầu tiên từ mái nhà xuống. 
Minh Thù oai phong lẫm liệt đi tới đào sao thành phố. Cô chưa từng đào nhưng trước kia có đi ngang qua, từng chứng kiến người chơi đào qua, hẳn là ở vị trí trái tim. 
Vị trí trái tim của quái vật có da rất dày, Minh Thù mất nửa ngày mới mở ra được. 
Thế nhưng trong tim con quái vật này không có sao thành phố. 
Phó Thần có ý bảo cô con thứ hai, Minh Thù nhu thuận nghe lời, rất nhanh đã mở con thứ hai ra, bên trong có một viên sao thành phố không giống với những ngôi sao những thành phố trước kia, viên này có màu đỏ. 
Hơn nữa ánh sáng tối hơn rất nhiều. 
Minh Thù nhặt sao thành phố ra, cầm nó rồi nhảy xuống khỏi quái vật. 
Phó Thần đưa tay định lấy. 
“Này...” Minh Thù cầm sao thành phố tránh nhanh sang bên cạnh: 
“Tôi chỉ bằng lòng giúp cậu lấy, cũng không nói lấy xong đưa cho cậu.” 
Nghĩ trẫm có lòng tốt giúp ngươi như vậy sao? Ngây thơ quá! 
Phó Thần: “...” 
Minh Thù nhanh chóng ném sao thành phố xuống đất, nhấc chân đạp lên. Sao thành phố theo đó phát ra tiếng vỡ nát, hóa thành mảnh vụn. 
Phó Thần: “...” 
Minh Thù nheo mắt nhìn hắn, biểu cảm Phó Thần không có gì thay đổi, ngay cả lông mi cũng không giương lên. 
Thế nhưng hắn xoay người đi. 
“Còn muốn tôi giúp cậu đào nữa không?” Minh Thù đuổi kịp hắn: 
“Tôi có thể làm thay.” 
Phó Thần không nói một lời đi về phía trước, gặp phải một con quái vật, Phó Thần một mình giải quyết xong quái vật. 
Minh Thù nhìn hắn đứng trước quái vật không ra tay, có lòng tốt tiến lên: “Nào nào nào, tôi giúp cậu một tay.” 
Cô vén tay áo lên, khả năng là vận khí tốt, rất nhanh đã đào ra một viên sao thành phố, sau đó Minh Thù hủy nó ngay trước mặt hắn. 
Phó Thần vẫn mang ánh mắt coi thường, dường như cũng không để trong lòng hành vi khiêu khích của Minh Thù. 
Không tác dụng gì, Minh Thù cũng lười đi đào. Phó Thần ở phía trước đánh quái, cô chậm rì rì đi ở phía sau. 
“Veo...” 
“Rào rào... bụp!” 
Tiếng đánh nhau từ phía trước truyền đến, Phó Thần dừng lại, ánh mắt men theo âm thanh bên kia nhìn qua nhưng kiến trúc chặn ánh mắt, hầu như cũng không nhìn thấy gì. 
Nhưng vào lúc này, nhiều người từ bên kia xông lại, trong đó dễ thấy nhất chính là dáng chạy tức cười của Tiểu Sửu. 
Đề Nha đạp một cái ván trượt, tốc độ nhanh hơn so với mọi người, chớp mắt đã đến trước mặt Minh Thù. 
Cô dừng lại với tư thế đẹp. Thời điểm xoay người, cô đạp ván trượt một đầu rồi tự tay chụp được ván trượt, vững vàng đứng ngay ngắn. 
“Lão đại, lão đại!” Thành viên đội vác cờ vây xung quanh Minh Thù. 
Minh Thù nhìn lại phía sau bọn họ, đuổi theo bọn họ chính là một con côn trùng rất lớn, mặt ngoài nó được bao phủ bới vảy cá, có người nổ súng về phía nó nhưng đạn bắn vào vảy cá nên không có vết thương nào. 
Côn trùng nhìn qua rất to mập nhưng tốc độ cực kỳ nhanh, vọt lên phía trước một phát mấy mét liền. 
“A!” 
“Cứu mạng...” 
Người bị côn trùng cắn, trực tiếp bị nuốt vào bụng. 
Tiểu Sửu chậm hơn Đề Nha một bước, sau đó là hai đội viên Đế Quốc Mỹ Thực. 
Minh Thù nhận lấy cờ, tự cầm: “Mọi người không có việc gì làm lại gây chuyện với côn trùng.” 
“Lão đại, không phải chúng tôi.” Đội viên rất vô tội cáo trạng: 
“Là Đỗ Miên kia, cô ta không biết từ đâu chọc đến một con côn trùng lớn như vậy, công kích đối với nó đều không có ích gì, da cứng huyết dày.” 
“Đỗ Miên?” Minh Thù liếc mắt nhìn bên kia: “Chỗ nào, ẩn thân rồi sao?” 
“Không biết, chạy lạc rồi chăng.” Đội viên thở phì phò: “Vừa rồi cùng nhau có ít nhất hơn ba mươi người.” 
Minh Thù "a" một tiếng: “Mọi người tụ tập cùng nhau chuẩn bị cống mạng tập thể cho quái vật sao?” 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.