"Không biết." Tiểu Sửu cười hì hì nói.
Không ai biết nguồn gốc của bài hát này, đều là người chơi học theo và lưu truyền lại. Nhưng rất nhiều người chơi đều chỉ biết hai đoạn đầu, hai đoạn sau chỉ truyền thụ lại cho người chơi cấp cao.
Hai mắt Minh Thù quan sát Đỗ Miên, cô ta dường như rất để ý lời bài hát này, có ý nghĩa đặc biệt gì sao?
Bỏ đi, dù sao cũng không liên quan đến chuyện của trẫm.
Minh Thù đột nhiên lên tiếng: "Giữ cô ta lại cho tôi!"
Đỗ Miên: "?"
"Để tôi, để tôi!" Tiểu Sửu cười hì hì tự đề cử.
Nếu đã gặp rồi, đương nhiên không thể bỏ qua giá trị thù hận. Hiện tại trẫm cũng có người rồi, không cần lãng phí sức lực tự mình động thủ.
"Các người đừng qua đây..." Đỗ Miên không ngờ mình chỉ hỏi một câu lại xảy ra biến cố như vậy.
"Chúng ta cùng một chiến tuyến, các người giết tôi sẽ phải chịu trừng phạt."
"Nghĩ nhiều quá, ai nói tôi sắp giết cô." Minh Thù nở nụ cười khẽ, nhưng trong thế giới đã nhuộm đầy máu tanh, nụ cười như vậy của cô càng đáng sợ.
"Hì hì, có tôi làm chứng cô ấy không giết người." Tiểu Sửu "à" một tiếng:
"Cô không phải là người mới sao? Biết không ít nhỉ."
Đỗ Miên: "..."
Người chơi cùng một đội không thể động thủ, một khi ra tay thì sẽ phải chịu hình phạt nghiêm khắc. Tuy hình phạt không nguy hiểm đến tính mạng nhưng sau này người chơi tuyệt đối không có khả năng rời khỏi trò chơi này, trở lại vòng luân hồi.
"Hai người đánh cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-nhanh-boss-phan-dien-dot-kich/1458130/chuong-624.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.