Chương trước
Chương sau
Minh Thù bị giọng cười hì hì kia của Tiểu Sửu làm nổi hết cả da gà. 
"Ở đây cũng không có người thân nào." Biểu cảm khôi hài của Tiểu Sửu đổi thành một nụ cười mỉm đầy kỳ quái: 
"Giết người thân mới có thể sống." 
Năm người bên kia đều sợ hãi cùng lùi ra sau một bước. 
"Quỷ nhát gan." 
Gã đeo kính đánh bạo nói: "Chúng... chúng tôi chỉ muốn biết một chút tin tức." 
Bọn họ biết quá ít, mà trong này rõ ràng có ba người chơi cũ như thế ở phía trước, loại trò chơi này vốn không công bằng. 
"Được, vậy..." Ngón tay Tiểu Sửu chỉ vào đội của bọn họ, đầu ngón tay cứ di chuyển đi di chuyển lại trong năm người, cuối cùng tay dừng trên một nữ sinh mặc chiếc váy thể thao kẻ sọc màu trắng: 
"Đổi lấy cô ta là được rồi." 
Nữ sinh bị chỉ đích danh vội ngẩng đầu, có chút hoảng sợ liếc mắt nhìn Tiểu Sửu nhưng cô ép buộc bản thân phải bình tĩnh lại. 
Gã đeo kính không biết Tiểu Sửu muốn cô nữ sinh này làm gì, nhưng cô ta hiện tại là đồng đội của hắn, hắn không thể đồng ý. 
"Có thể đổi điều kiện khác không?" 
Tiểu Sửu cười ha ha: "Các người trừ cái mạng ra, còn có thể lấy gì làm điều kiện trao đổi?" 
Mọi người: "..." 
Đầu tiên bọn họ tiến vào một không gian rất lớn, người trong đó cũng giống như bọn họ đều là người có đầu óc mơ hồ, một âm thanh xa lạ đọc một vài quy tắc kỳ lạ, tiếp đó bọn họ liền bị tống đến chỗ này. 
Những đồ vật trên người trừ quần áo ra, tất cả đều biến mất. 
Gã đeo kính mới vừa vào, còn chưa nhận thức được sự tàn nhẫn của thế giới này, hắn đã từ chối Tiểu Sửu. 
Ánh mắt Minh Thù nhìn thoáng qua người Tiểu Sửu rồi rơi trên cô gái tóc ngắn đối diện chưa từng rời khỏi tiểu đội năm người. 
Đó chắc là nữ chính giả Đỗ Miên. 
Có lẽ là ánh mắt Minh Thù vô cùng rõ ràng, cô gái tóc ngắn cảm nhận được, cô ta ngẩng đầu nhìn sang. 
Minh Thù mím môi lộ ra một nụ cười mỉm ấm áp. 
Cô gái tóc ngắn nhíu mày lại, sau đó cúi đầu như thể không nhìn thấy cô. Mặc dù cô biết tình hình hiện tại là gì, cô cũng không thể nói ra. 
Thế giới này chỉ có che giấu thực lực của mình khiến người ta không đoán ra được nội tình bên trong mới có thể sống sót. 
Tiểu Sửu cũng không để tâm lời cự tuyệt của gã đeo kính, quay đầu nhìn Đề Nha: "Đề Nha." 
Đề Nha vẫn luôn mang khuôn mặt cứng ngắc vừa lật bàn tay liền biến ra một tờ giấy gập đôi, Tiểu Sửu nhận lấy rồi mở ra nhìn thoáng qua, khua tay múa chân đi đến chỗ Minh Thù: "Đề Nha tính gần đúng điểm an toàn, coi như không đúng thì cũng ở gần đây. Cô gái thân yêu, chúng ta đi tìm điểm an toàn đi!" 
Nghe được ba chữ điểm an toàn này, Đỗ Miên như bị chạm vào cái gì, ánh mắt nhanh chóng quét tới. 
Cô ta không ngờ Minh Thù vẫn còn nhìn cô ta chằm chằm. Ánh mắt chạm vào tầm mắt Minh Thù, tim cô ta bỗng nảy lên một cái... Người con gái này sao mà cảm thấy là lạ, còn kỳ quái hơn so với Tiểu Sửu kia. 
Nhìn vào ánh mắt cô như có ánh sáng chợt lóe. 
Đỗ Miên có chút hình dung không ra, nhưng tuyệt đối không phải là ý tốt gì. 
Thân thể cô ta trốn ra phía sau, vừa lúc ngăn trở ánh mắt Minh Thù. 
Minh Thù cảm thấy quan trọng bây giờ là tìm đồ ăn, đợi khi có sức lực rồi sẽ bồi dưỡng tình cảm cùng với nữ chính giả, dù sao thể lực là một khâu quan trọng trong việc bồi dưỡng tình cảm. 
Tiểu Sửu đã đi tới bờ Thiên Đài, hắn trực tiếp nhảy xuống, tiếp theo là Đề Nha. 
Minh Thù đứng trên Thiên Đài hoài nghi đời người, trẫm sẽ nhảy lầu? 
Đi xuống và nhảy xuống... 
Minh Thù lựa chọn nhảy xuống. 
Gió nóng trên sân Thiên Đài thổi qua, chỉ còn lại tiểu đội năm người kia. 
Một lúc lâu mới có người lên tiếng: "Làm sao bây giờ, người ở đây quá là đáng sợ..." 
Nữ sinh mặc váy thể thao nói: "Vừa rồi bọn họ nói cái gì mà điểm an toàn? Có phải thế giới này cũng có nơi an toàn hay không?" 
Gã đeo kính phân tích: "Chúng ta đến đây không có gì cả, vừa rồi chúng ta đi qua nhiều nơi như vậy, cũng không thấy bất kỳ đồ ăn nào. Quy tắc nói chúng ta phải chiến đấu ở chỗ này tận mười ngày, không thể không ăn không uống trong mười ngày. Dựa theo trò chơi chúng ta từng chơi, điểm an toàn có thể có thức ăn." 
"Vậy chúng ta nên đi tìm điểm an toàn không?" 
Gã đeo kính đắn đo nhìn sang Đỗ Miên: "Đỗ Miên, cô cảm thấy thế nào?" 
"Điểm an toàn chắc rất quan trọng." Đỗ Miên chỉ nói một câu như vậy. 
"Vậy đi tìm điểm an toàn, mọi người có ý kiến gì không?" 
Ba người còn lại nhìn nhau một lúc rồi lắc đầu. 

Minh Thù nương vào thú nhỏ để đáp xuống đất, thú nhỏ nhanh chóng biến mất, Tiểu Sửu không nhìn thấy thú nhỏ. Minh Thù cứ như vậy nhảy xuống, nhìn qua như không mượn lực từ bất cứ vật gì, Tiểu Sửu tò mò quan sát cô vài lần. 
Thế nhưng trang bị kiêng kị nhất là có người hỏi nên Tiểu Sửu không hỏi, trực tiếp dẫn đường đi về phía trước. 
Minh Thù hơi liếc mắt nhìn cô bé đứng bên cạnh cô đang cầm một chiếc ô màu đen, đường viền có gắn những xúc tua bằng thạch anh dài khoảng mười centimet. 
Hoa văn trên chiếc ô gần giống với họa tiết trên váy của cô. 
Từ đầu tới cuối Đề Nha không hề nói một câu, cô che ô đuổi theo Tiểu Sửu. Thạch anh trên chiếc ô lay động, va chạm vào nhau phát ra âm thanh rất nhỏ. 
Điểm an toàn cách nơi này không xa, hơn nữa không có ai phát hiện. 
"Tôi đã nói Đề Nha rất lợi hại mà." Tiểu Sửu tranh công nói. 
Điểm an toàn có ký hiệu, chỉ cần nhìn thấy rồi thì nhất định sẽ không bỏ qua. 
Minh Thù mỉm cười với Tiểu Sửu, đẩy cửa điểm an toàn ra. Bên trong là những chiếc rương được xếp ngay ngắn chỉnh tề, có khoảng chừng mười chiếc rương. 
Minh Thù mở chiếc rương ra, vốn có chút mong đợi nhưng khi nhìn vũ khí bên trong, cả người đều cảm thấy không tốt. 
Một hơi mở mười chiếc rương ra, bên trong đều là vũ khí và đạn, ngay cả đồ đáng giá cũng không thấy. 
Còn thức ăn thì sao! 
Trẫm sắp chết đói rồi! 
"Haiz, tất cả đều là vũ khí." Tiểu Sửu cười ha ha lấy ra một khẩu súng tự động, đầu tiên là chĩa vào Minh Thù. 
Minh Thù tức giận đánh tới, nòng súng chuyển hướng sang Đề Nha. Đề Nha lạnh như băng liếc mắt nhìn Tiểu Sửu, Tiểu Sửu cười hì hì dời sang chỗ khác: "Có thể tìm thấy nhiều vũ khí như vậy, vận khí của chúng ta không tệ." 
"Có tác dụng gì?" Minh Thù ngồi trên rương nói: "Có thể ăn sao?" 
"Có thể giết người." 
"Pằng!" 
Tiểu Sửu bắn một phát về phía cửa, viên đạn bắn nào nền cửa, bụi đất văng lên. 
"Pằng... pằng..." 
"A..." 
Ngoài cửa vang lên tiếng kêu thảm thiết, Tiểu Sửu cầm súng trực tiếp xông ra ngoài, tiếng súng vang lên từ bên ngoài. 
Mà lúc này ngoài cửa có người chạy vào, nhìn bên trong còn có hai người liền giơ khẩu súng trong tay quét tới. 
Minh Thù trở mình lùi về phía sau, nhấc chân đạp một chiếc rương bay qua, chiếc rương trượt xuống mặt đất. 
Người nọ dường như muốn né tránh nhưng tốc độ của chiếc rương nhanh hơn so với hắn tưởng. Hắn còn chưa kịp tránh thì đã bị đánh vào đầu gối, thân thể hắn nghiêng một cái rồi ngã xuống bên cạnh. 
Súng trong tay văng ra ngoài, gáy bị vật cứng lạnh như băng đập vào. 
Thân thể người nọ cứng đờ, ánh mắt quét tới người cầm cây súng của mình. 
Là một cô gái nở nụ cười nhạt rất xinh đẹp khiến người ta cảm thấy là một cô gái dịu dàng. 
Tiếng súng bên ngoài lúc này cũng dừng lại, Tiểu Sửu vác cây súng nhảy một phát quay trở về: "Tôi nói không sai chứ, sao cô không giết hắn? Giữ lại sang năm sao?" 
Đề Nha mới bắt đầu chuyển chiếc ô trong tay cô thì Tiểu Sửu quay lại. Cô liền dừng động tác lại, hình như cũng tò mò nhìn Minh Thù. 
Minh Thù mỉm cười nói: "Tôi không giết người." 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.