“Lạch cạch!”
Vật kim loại rơi xuống đất, thu hút sự chú ý của Minh Thù. Có một móc sắt được người ta móc từ dưới lên, vừa vặn móc lấy lan can sân thượng.
Minh Thù buông tay áo xuống, đi về phía lan can sân thượng.
Móc sắt móc lấy thanh sắt thòng xuống phía dưới, có một bóng đen nhanh chóng xông về phía cô.
Minh Thù quyết định rất nhanh, đạp móc sắt từ sân thượng xuống.
Bóng đen mất đi thứ hỗ trợ, trực tiếp rơi xuống.
“Khỉ chứ!”
Một tiếng mắng to vang lên, tiếp theo là một vật nặng rớt xuống đất, trả lại không gian yên tĩnh.
Minh Thù ngẩng đầu nhìn về phía xa, đây là một thành phố phế tích, kiến trúc như bị phủ kín bởi một lớp bụi thật dày, rách nát cũ kỹ. Màu sắc duy nhất là trong kiến trúc chằng chịt ánh sáng, đó đều là ngôi sao của thành phố.
Ngôi sao của thành phố rớt xuống chỗ ánh sáng mạnh nhất, theo thời gian, ánh sáng sẽ càng ngày càng mờ dần.
Minh Thù ngửa đầu nhìn bầu trời, đói quá đi!
Trời muốn diệt trẫm!
Nếm trải trong khổ đau mới là một người trên vạn người… cái con khỉ ấy!
Xin cho trẫm một cái đùi gà.
Mỗi thành phố đều sẽ có điểm an toàn, trong điểm an toàn sẽ có vũ khí và thức ăn, nhưng bản đồ chưa update tin tức điểm an toàn.
Cho nên ngoại trừ ngửa đầu kêu đói, đợi trên trời rớt xuống gà bánh, Minh Thù cũng không còn cách nào khác.
Cái thế giới chết tiệt này!
Minh Thù lấy thú nhỏ ra: “Không gian của ngươi còn gì ăn được không?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-nhanh-boss-phan-dien-dot-kich/1458126/chuong-620.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.