Cuối cùng Minh Thù không đuổi người ra ngoài, nhưng muốn ngủ trên giường của cô đâu có dễ dàng như vậy, Lục Chước bị Minh Thù đánh cho hai lần liền lẹp bẹp kéo hành lý sang phòng bên cạnh.
Lục Chước âm thầm tự động viên tinh thần cho bản thân, ngủ không được thề sẽ không bỏ qua cho cô!
Sau đó mỗi ngày Minh Thù đều nhận lấy sự quấy rầy từ Lục Chước, thích quấy rối cô như cô yêu thích những thứ đồ ăn vặt vậy.
Bản thân mình còn không quan trọng bằng đồ ăn vặt, Lục Chước cũng rất tức giận.
Hắn có điểm nào không thể so sánh được với những thứ đồ ăn vặt đó chứ?
Có thể nói, có thể nhảy, còn có thể làm một chiếc giường ấm áp, điểm nào không sánh được với đồ ăn vặt cơ chứ?
Cô tình nguyện ngủ cùng đồ ăn vặt, cũng không ngủ cùng hắn!
May mắn thay Lục Chước cảm giác được sự khó chịu khi ăn bữa ăn nhẹ, nếu có thể hắn sẽ mang tất cả những đồ ăn vặt đó giấu đi hết.
"Em có đến thăm tôi không?" Lục Chước tranh thủ lúc nghỉ ngơi gọi điện thoại cho Minh Thù.
"Không đến, bận việc." Bên kia trả lời dứt khoát thẳng thắn như vậy.
Lục Chước hít sâu, lại hít sâu thêm lần nữa, cố gắng đè nén sự giận dữ của mình xuống: "Nhưng đã gần một tuần nay tôi không gặp em rồi."
Minh Thù dừng lại hai giây nói: "Trên bản tin tài chính tôi thường xuyên xuất hiện mà."
Lục Chước nở nụ cười đáng sợ, lão tử không muốn xem hình trắng đen của cô! Lục Chước tức đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-nhanh-boss-phan-dien-dot-kich/1458122/chuong-616.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.