"Tôi vẫn chưa ăn cơm đấy?"
Lục Chước đáng thương nhìn Minh Thù.
Người phía sau mỉm cười: "Tự thân vận động, cơm no áo ấm."
Lục Chước liền lườm một cái, hắn nhìn xung quanh một lúc lại lấy điện thoại di động ra nghịch một hồi, Minh Thù lười quản hắn ăn xong đồ ăn vặt liền trở về phòng đổi một bộ quần áo thoải mái.
Trong lúc đó nghe một cuộc điện thoại tốn cả nửa giờ đồng hồ, ra đến phòng khách thì không có ai chỉ còn lại phòng ăn có ánh nến thắp sáng, phía trên bày trí kỹ lưỡng.
Âm nhạc vang lên êm ái Lục Chước đi ra từ bóng tối, trên mặt hắn mang ý cười để một tay ở sau lưng, một tay đưa đến trước mặt Minh Thù, khẽ khom lưng: "Hứa Bắc tiểu thư, có vinh hạnh mời cô cùng ăn tối không?"
Dưới ánh nến sáng rực, đường nét của Lục Chước phảng phất đều trở nên hiền hòa.
"Tôi nói không được, anh có đi nhảy lầu không?" Trẫm có thể bị hối lộ bằng một bữa ăn sao? Trẫm trung thành với giá trị thù hận!
Lục Chước vẫn giữ nụ cười, nghiến răng nói ra một từ: "Có."
Minh Thù đề nghị: "Ở đây cao nhất chỉ có lầu ba, lúc anh nhảy nhớ tìm kỹ địa điểm nào tốt, nếu không nhảy không chết được."
Lục Chước nhẫn nhịn bóp chết suy nghĩ của cô: "Cô có ăn không? Không ăn tôi quăng đi đấy, sau đó sẽ đi nhảy lầu." Thành ma cũng sẽ không bỏ qua cho cô.
Minh Thù đưa tay ra: "Ăn!"
Không được lãng phí thức ăn.
Lục Chước dẫn Minh Thù tới trước bàn ăn, nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-nhanh-boss-phan-dien-dot-kich/1458114/chuong-608.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.