Minh Thù nhiều lần khẳng định với ông bà Hứa rằng thực sự cô không sao cả, dù cho ở bên ngoài Hoắc Đình có trăng hoa thế nào đi nữa cũng không liên quan đến cô.
Nhưng ba Hứa vẫn rất tức giận. Minh Thù cũng có chút bất đắc dĩ, chuyện xấu của cô còn chưa lắng xuống lại xảy ra chuyện này, thật ra cả cô và Hoắc Đình đều là xấu xa như nhau, chỉ là ai xấu xa hơn thôi.
Quả nhiên ba mẹ đều luôn lo nghĩ cho con cái của mình.
Vất vả lắm mới tiễn được ông Hứa về, Minh Thù vừa quay lại liền nhìn thấy Hạ Liên.
Cô ta không còn một chút dáng vẻ đáng yêu nào của ban nãy, cô ta bây giờ đang trừng mắt nhìn Minh Thù.
Hạ Liên đi về phía cô, đáy mắt có chút đắc ý: "Hứa Bắc, một ngày nào đó cô sẽ mất hết tất cả."
Cô ta thực sự không nhịn được, nhịn không được sự kích động này, cô ta đang cực kỳ muốn khoe khoang trước mặt Minh Thù.
Đời này chỉ có cô ta thắng thôi.
"Tôi đang chờ đợi đây."
Minh Thù cười khẽ: "Nhưng bây giờ tôi có chuyện quan trọng muốn nói với cô."
Hạ Liên nhíu mày, có chút phòng bị nhìn cô: "Chuyện gì?"
Minh Thù đột nhiên đưa tay ra nắm cổ tay Hạ Liên, dắt cô ta đi về phía không có người.
Hạ Liên ngoài kinh ngạc còn hiện ra vẻ tức giận không dễ dàng phát hiện: "Cô làm gì vậy, buông ra."
Minh Thù đẩy Hạ Liên vào một góc rồi liên tục đánh.
Giá trị thù hận không đủ? Đánh!
Còn chưa đủ? Đổi tư thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-nhanh-boss-phan-dien-dot-kich/1458102/chuong-596.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.