Chương trước
Chương sau
"Bắc Bắc, uống rượu nào."
Phương Thất rót cho Minh Thù một chén rượu: "Hôm nay sao lại không uống rượu, cậu ăn nhiều như vậy không sợ béo lên à."
Phương Thất vừa mở miệng, không khí có chút ngột ngạt thoáng chút hòa hoãn.
Minh Thù bưng ly rượu nhấp một miếng, cô cười nói: "Ăn nhiều không mập, ghen tỵ không?"
"Không hề ghen tỵ." Phương Thất thể hiện bản thân không mập, không cần phải ghen tỵ.
"Bắc Bắc, tôi đố kỵ nè!" Môt tên mập bên cạnh kêu rào: "Uống một ly cũng mập."
"Giảm béo đi! Ha ha."
"Béo ơi, nếu cậu không giảm về sau trong đám chúng ta, cậu chính là tuyển thủ nặng cân nhất."
"Cậu có thể nhường đồ ăn lại cho tôi." Minh Thù tự tay đi lấy thịt dê trước mặt hắn.
Cậu béo lập tức che: "Bắc Bắc, tôi ăn no sẽ giảm, đừng cướp của tôi."
Minh Thù và cậu béo hai người vì miếng thịt dê mỗi người phải uống hết một bình rượu, cuối cùng Minh Thù giành được quyền sở hữu miếng thịt dê cuối cùng.
"Bắc Bắc."
Mùi nước hoa nồng nặc đập vào mặt, người con trai cùng Tưởng Hàm đứng ở bên cạnh Minh Thù.
"Bắc Bắc." Hắn lại gọi cô một tiếng.
Minh Thù lung lay cái bàn bật chế độ bảo vệ đồ ăn, cô cảnh giác hỏi: "Có việc gì sao?"
Người con trai giống như có ngại mở lời, thế nhưng trong ánh mắt trong sáng của Tưởng Hàm nhìn hắn, người con trai lấy lại dũng khí: "Bắc Bắc, bộ phim của cậu còn thiếu người phải không?"
"Phong Quang Vô Hạn" là một bộ phim Bắc Thần đang chuẩn bị gần đây, bởi vì diễn viên chính đều là những người có tiếng tăm, đạo diễn cũng là người gạo cội, dẫn đến việc bây giờ còn chưa xác định được một số diễn viên phụ, cũng không ít người dòm ngó.
Nhưng bên đoàn phim vẫn không chưa thông báo buổi diễn thử, cho nên bây giờ mọi người đang nhờ vào quan hệ.
Minh Thù là tổng giám đốc của Bắc Thần, người cô chọn ai dám nói không?
"Bắc Bắc, giúp đi nhé!" Giọng Tưởng Hàm nhỏ nhẹ: "Tôi thực sự rất thích kịch bản phim "Phong Quang Vô Hạn" này."
Minh Thù xem như cũng hiểu lý do vì sao người này đến, đây là lý do bầu không khí lại hạ xuống.
Người con trai giống như cảm thấy như vậy có chút không tốt kéo Tưởng Hàm nhưng Tưởng Hàm không để ý, được nước làm tới: "Bắc Bắc, cô là tổng giám đốc của Bắc Thần chỉ cần một câu nói của cô..."
Minh Thù ăn xong miếng thịt dê cuối cùng cầm khăn lau miệng, mỉm cười: "Tôi là tổng giám đốc của Bắc Thần thì có quan hệ gì với cô?"
Tưởng Hàm mỏng manh đáng thương: "Chúng ta không phải là bạn bè sao? Cô giúp tôi có một vai phụ, chỉ cần búng tay một cái, Bắc Bắc cô nhất định sẽ giúp tôi mà đúng không?"
Minh Thù vắt chân ngã người về phía sau, nghiêng đầu cười: "Cô cho tôi bao nhiêu tiền?"
Tưởng Hàm trợn to mắt: "Bắc Bắc, quan hệ của chúng ta phải dùng tới tiền để đàm phán sao?"
Minh Thù nheo mắt: "Chúng ta có quan hệ gì?"
Tưởng Hàm chính là dáng vẻ chuyện hiển nhiên: "Chúng ta không phải là bạn bè sao?"
"Tôi đã từng công nhận điều đó?"
Nguyên chủ đối với người này không có ấn tượng gì, hội bạn thân cũng không phải. Cũng không biết ai cho cô ta can đảm đến đây đòi vai diễn.
Muốn chọc cười chết trẫm sao, để kế thừa đồ ăn vặt của trẫm sao?
Ăn miếng thịt an ủi.
Tưởng Hàm lập tức thấy xấu hổ, yếu đuối đáng thương nhìn về phía người con trai, dùng ánh mắt bảo hắn đỡ lời giúp mình.
Người con trai hơi ấp úng đối diện với ánh mắt của Minh Thù, hắn hơi chột dạ kéo Tưởng Hàm: "Hàm Hàm, chúng ta không cần vai diễn này đâu! Đừng làm khó dễ Bắc Bắc."
Tưởng Hàm cong môi làm nũng: "Nhưng tôi rất thích."
Những diễn viên chính tham gia "Phong Quang Vô Hạn" đều là những người có tên tuổi, chỉ cần biết điều này ai mà không muốn tham gia?
Người con trai càng khó xử: "Hàm Hàm, tôi sẽ giúp cậu tìm một vai diễn mới…"
"Nhưng mà…"
Người con trai nhanh chóng kéo Tưởng Hàm rời đi, thoáng chốc rời khỏi căn phòng.
Người đi rồi, Dương Dương ôm một bình rượu qua đây, biểu cảm hơi khinh thường: "Bắc Bắc, bọn họ vừa rồi nói gì với cậu vậy?"
"Muốn có vai diễn trong "Phong Quang vô hạn"."
"Chính là bộ phim lớn hằng năm gần đây của công ty các cậu."
Minh Thù gật đầu.
Dương Dương lập tức cười lớn: "Cô ta điên rồi sao? Nếu không phải vì Triệu Dương thích cô ta, bà đây đã sớm đuổi cô ta ra ngoài thật là chướng mắt, xem chúng ta như là nguồn dự bị cho mình, tưởng mình là ai chứ."
Triệu Dương chính là người con trai vừa rồi.
Tưởng Hàm vốn không thuộc nhóm của bọn họ, gia cảnh cô ta không bằng bọn họ nhưng không cấm được việc Triệu Dương thích cô ta, còn là kiểu vô cùng si mê.
Ngay từ đầu tất cả mọi người cũng giữ thể diện cho Triệu Dương, Tưởng Hàm đưa ra yêu cầu gì, bọn họ có thể giúp đỡ đều giúp.
Nhưng sau khi giúp xong, Tưởng Hàm con nhỏ này ngay cả một câu cám ơn cũng không có xem như không có gì còn vênh mặt sai bảo, cảm giác giống như bọn họ làm những chuyện này là lẽ đương nhiên.
"Triệu Dương sớm muộn gì cũng có ngày bị cô ta cắm sừng." Dương Dương cắn răng nghiến lợi nói.
"Vậy còn có cách nào khác, lời chúng ta nói bây giờ Triệu Dương cũng không nghe lọt." Phương Thất bên cạnh chen vào nói: "Người đàn ông đang yêu."
Minh Thù: "…" Yêu đương bệnh hoạn.
Buổi tiệc này kéo dài đến hơn mười giờ tối, xong Dương Dương còn hô hào rủ rê mọi người đi hát hò nhưng mà lúc đó cô đã quá say, hô hào xong cũng ngủ mê man.
Cho nên không hát nữa ai về nhà nấy.
Phương Thất đưa Dương Dương về, Minh Thù không đi xe mọi người đều đã uống rượu cũng không thể lái xe, cô chỉ có thể đón xe đi về.
Mới vừa ra khỏi câu lạc bộ, Minh Thù thoáng nhìn thấy bên cạnh có cửa hàng đồ ngọt lại lắc lư đi qua cửa hàng.
Buổi tối trong cửa hàng không còn nhiều đồ ngọt lắm, Minh Thù không có lựa chọn khác tùy ý gọi hai món ngồi bên cửa sổ ăn từ tốn.
Khung cảnh đa dạng sắc màu ngoài cửa sổ, ánh đèn đường mờ mờ ảo ảo đảo hắt qua gương mặt cô.
Cách đó không xa có hai bóng người đi tới, người con trai đỡ người con gái, thân thể người con gái không vững vàng, khập khễnh, có thể là đau chân.
Minh Thù vốn định dời ánh mắt, khi nhìn rõ khuôn mặt của cô gái ánh mắt cô cứng đờ.
Hai người bên ngoài đi rất chậm, cuối cùng đúng lúc đứng bên ngoài cửa sổ chỗ cô chỉ là không nghe được bọn họ nói cái gì, chẳng được bao lâu bọn họ hiển nhiên đi vào.
Lúc này cửa hàng đồ ngọt ngoại trừ người bán hàng chỉ còn một mình Minh Thù, bọn họ đi vào người bán hàng chào một tiếng.
Người con trai khuôn mặt đẹp trai giống như người nổi tiếng bước ra từ màn ảnh.
"Hoắc tổng, tự tôi đi về được rồi." Giọng cô gái truyền đến, nghe qua hình như hơi thiếu kiên nhẫn: "Không làm phiền anh."
"Ngồi cho vững." Giọng người đàn ông nói không cho cãi lời, hắn gọi người bán hàng tới gọi một ly đồ uống.
"Gặp anh đều không có chuyện gì tốt." Hạ Liên càng bất mãn.
Minh Thù càng hứng thú nhìn Hạ Liên và Hoắc Đình, không phải nói Hoắc Đình sắp trở về sao? Hai người này làm sao đã gặp được nhau?
Tình tiết quả nhiên rất ác đối với nhân vật phản diện.
Nhân vật phản diện mà không xấu xa thì không tròn vai diễn.
Minh Thù móc điện thoại di động ra chụp ảnh Hạ Liên và Hoắc Đình, Minh Thù đã tắt đèn flash thế nhưng quên tắt tiếng, cho nên âm thanh kia rất rõ ràng vang lên ở cửa hàng đồ ngọt.
Hoắc Đình chợt quay đầu, ánh mắt sắc bén liếc nhìn Minh Thù.
Minh Thù bị điện thoại di động che nửa gương mặt, chỉ có thể nhìn được chiếc cằm trắng nõn của cô.
Minh Thù bình tĩnh để điện thoại di động xuống, mỉm cười với Hoắc Đình.
Hoắc Đình nhìn rõ người bên đó chân mày lập tức nhíu lại hắn nhận ra cô gái đối diện kia, tuy là chưa từng chính thức gặp mặt nhưng từng thấy trong hình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.