Chương trước
Chương sau
Khóe miệng Minh Thù có phần nhếch lên: “Ngươi nói sang chuyện khác làm cái gì? Chột dạ ư?”
Chột dạ cái gì, lão tử có điều gì phải chột dạ, nàng đừng dùng từ lung tung được không?
Quân Tuyệt hít sâu một hơi, bình tĩnh nói: “Ta chỉ quan tâm bệ hạ, hơn nữa ta không có chuyện gì, chỉ là hai ngày nay trời mưa nên có chút chán nản.”
Minh Thù mỉm cười: “Trẫm cho người mời thái y đến rồi, để thái y xem cho ngươi một chút.”
Quân Tuyệt: “...” Lão tử không có bệnh! Lão tử không khám!
Với nụ cười tủm tỉm nhìn chằm chằm của Minh Thù, Quân Tuyệt chọn cách… chịu khuất phục.
Xong rồi, giúp đỡ che giấu cho có hệ thống một chút, đám lang băm này chắc cũng không xem ra được điều gì.
Thái y bước vào, đầu tiên là bắt mạch cho Quân Tuyệt. Vị thái y này nhăn đôi lông mày lại, ông nhìn Quân Tuyệt vài lần một cách kỳ lạ.
Quân Tuyệt: “...” Nhìn lão tử như vậy để làm gì?
Lẽ nào tên lang băm này đã nhìn ra rồi sao?
Bắt mạch xong, nét mặt tên thái y thêm phần cổ quái, ông ngoảnh mặt về hướng Minh Thù rồi quỳ xuống: “Bệ hạ...”
Minh Thù đang cầm một chén cháo: “Có chuyện gì cứ nói thẳng.”
Thái y nuốt nước bọt, nói một cách vô cùng khó khăn: “Phượng quân... là... hỷ mạch.”
"Phụt!"
Minh Thù luống cuống tay chân giữ chặt chén cháo, nhanh chóng nuốt ngụm cháo trong miệng: “Ngươi nói cái gì, nói lớn lên chút.”
Thái y cũng rất tuyệt vọng, miễn cưỡng trả lời: “Phượng quân có hỷ mạch.”
Hỷ... hỷ mạch?
Thế giới này nam nhi có thể sinh con sao?
Kịch bản không phải viết như thế đấy chứ!
Đã làm mới quan niệm của ta rồi ư.
Quân Tuyệt cũng cứng đờ người ngay tại chỗ, hệ thống đang làm bậy cái gì vậy! Hỷ mạch từ đâu ra, lão tử là nam nhân, hỷ mạch ở đâu ra! Làm sao có hỷ mạch được!
Minh Thù chăm chú nhìn bụng Quân Tuyệt.
Quân Tuyệt theo bản năng che bụng lại, thanh minh: “Bệ hạ, ta không có thai, thái y chẩn đoán sai rồi.”
Ngươi đừng có nói lung tung, lão tử không có thai.
Minh Thù húp hai ngụm cháo an ủi, dặn dò thái y: “Ngươi bắt mạch kỹ một chút.”
Thái y cảm giác bản thân không sai, nhưng Minh Thù lên tiếng, thái y chỉ có thể bắt mạch thêm lần nữa. Nhưng kết quả vẫn là có tin vui...
“Ái phi.” Minh Thù buông chén cháo: “Ngươi không phải là nữ cải trang nam đó chứ?”
Cả khuôn mặt Quân Tuyệt tối sầm lại, nghiến răng nói: “Bệ hạ, ta có phải là nữ giả nam hay không người không rõ hay sao?”
“Vậy sao ngươi mang thai?” Lưỡng tính à?
Quân Tuyệt bùng nổ ngay tại chỗ.
Sao lão tử biết được.
Hắn cũng vô tội mà? Một đại nam nhân như hắn lại mang bầu, nếu tin này truyền đi, hắn còn sống được hay không!
Nhất định là cái tên lang băm kia... Quân Tuyệt nhìn về phía thái y đang âm thầm lau mồ hôi.
Thái y: "..." Ông đúng là không khám nhầm.
Minh Thù cũng cảm thấy điều này phi lý, sai Liên Tâm cho gọi vài thái y đến. Nhưng dù có bao nhiêu thái y thì kết quả vẫn vậy... Có tin vui.
Phượng quân mang thai rồi.
Tử Nguyệt quốc mặc dù là nữ quyền chấp chính, việc quan trong đại loại như mang thai này vẫn là do nữ nhi gánh vác.
Phượng quân thân là nam nhi, sao lại mang thai được chứ!
Các thái y run rẩy, sợ bị diệt khẩu, dù sao việc này... đúng là có chút kỳ quái.
Quân Tuyệt rất rõ ràng, hắn ta tuyệt đối không thể mang thai, nhất định là do hệ thống giở trò. Hệ thống lúc này gọi nhiều lần cũng không có phản ứng.
Bầu trời bên ngoài ngày càng tối.
Minh Thù vẫy tay cho các thái y lui xuống, căn phòng chỉ còn lại Minh Thù và Quân Tuyệt. Ánh sáng màu vàng ấm áp, bóng của hai người mờ nhạt.
Minh Thù đứng dậy, đến ngồi bên cạnh Quân Tuyệt, để tay lên bụng hắn: “Ái phi lợi hại lắm.”
Quân Tuyệt mở tay nàng ra: “Ta không có thai.”
Không! Có! Thai!
Sờ cái gì, có cái gì hay đâu mà sờ, lúc muốn nàng sờ nàng lại không sờ.
"Vậy sao thái y bắt mạch đều ra một kết quả?" Minh Thù thu tay về, cười cười:
“Nếu không phải mang thai, thì đó là cái gì?”
Quân Tuyệt theo bản năng sờ xuống cánh tay. Ánh mắt Minh Thù cũng di chuyển theo, duỗi tay muốn kéo cánh tay hắn lại.
Hắn đột nhiên nghiêng người đẩy Minh Thù lên giường.
Có chút lạnh lùng hôn lên khóe môi Minh Thù, hắn đè cánh tay Minh Thù, ngăn nàng cử động.
Không biết gió từ đâu đến thổi tắt hết toàn bộ nến trong điện.
Minh Thù nhân cơ hội sờ cánh tay hắn, sờ lên rất trơn tru, không có vấn đề gì.
“Bệ hạ...” Quân Tuyệt hạ giọng gọi nàng: “Có thể nghiêm túc một chút được không?”
“Cẩn thận con”.
“...” Lão tử không có con, không có!
Tiếng mưa ào ào ngoài điện bao phủ âm thanh trong phòng tối.
Sáng sớm hôm sau, Minh Thù vào dự triều sớm, cho các thái y đợi ngoài Tiên Vũ cung, khám kỹ xem có vấn đề gì với tên khùng đó.
Nhưng nàng còn chưa bãi triều, Liên Tâm vội vàng chạy tới.
Quân Tuyệt mất tích rồi.
Các thái y mới vừa tập hợp xem mạch cho hắn ta xong, đi ra ngoài thương lượng một hồi, vào lại đã không thấy người đâu nữa.
Gian phòng không có dấu vết đánh nhau, chỉ có cửa sổ mở ra, rõ ràng là Quân Tuyệt tự bỏ đi.
Minh Thù: “...”
Được lắm!
Mang theo đứa con trai của trẫm chạy trốn, thật to gan, đừng để trẫm bắt được ngươi.
Minh Thù cho người đi khắp thành tìm kiếm Quân Tuyệt nhưng lục lọi hầu như khắp hoàng cung rồi vẫn không tìm thấy. Những đại thần kia lại cảm thấy không tìm ra Quân Tuyệt là một chuyện tốt.
Bên ngoài mưa lớn đã tạnh, từ sau trận mưa lớn này bệnh dịch đột nhiên chuyển biến tốt đẹp như một kỳ tích, những người bị lây bệnh dịch đều từ từ khỏi hẳn.
“Bệ hạ, Quân Tuyệt là một người chẳng lành, hắn vừa rời đi thì bệnh dịch liền hết. Bệ hạ, xin người phế bỏ Quân Tuyệt phượng quân.”
“Bệ hạ, đây là lựa chọn của ông trời, người đừng làm trái ý.”
“Bây giờ phượng quân mất tích, có lẽ là ý trời, xin bệ hạ huỷ bỏ phượng quân.”
“Xin bệ hạ huỷ bỏ phượng quân.”
Âm thanh như vậy vang lên nhiều hơn trong triều, lão thần Chu thừa tướng đứng đó cúi mặt nhìn xuống đất.
Các đại thần xung quanh Chu thừa tướng hô to phế bỏ phượng quân rồi nhìn lên vị vua ngồi phía trên miệng đang cười chúm chím, cuối cùng quyết định làm theo Chu thừa tướng.
Minh Thù cười: “Các ngươi cũng muốn phế bỏ trẫm ư?”
Các đại thần nhốn nháo quỳ xuống đất, vô cùng lo sợ hô to: “Chúng thần không có ý này.”
“Trừ phi ngày nào đó trẫm không ngồi ở đây nữa, bằng không Quân Tuyệt mãi mãi vẫn là phượng quân.” Minh Thù cười một cách sâu sắc:
“Cho nên nếu mọi người muốn phế bỏ hắn thì tạo phản đăng cơ trước đi!”
Các đại thần: “...”
Tên tạo phản trước đó chỉ mới cách đây có vài ngày thôi.
“Bệ hạ, nhưng bây giờ trong dân gian đều nói phượng quân...”
Minh Thù ý bảo đại thần kia tiếp tục: “Nói đi.”
“... Nói phụng quân là sao quả tạ hại nước hại dân.”
"Bọn họ nói sao thì đúng vậy ư? Bọn họ bảo ông trời ban tặng vàng thì ông trời sẽ ban tặng ư? Trẫm nói cho các ngươi biết, đừng nói hắn là sao quả tạ, hãy xem như là sao hạn. Trẫm còn tại vị ngày nào thì hắn vẫn là phượng quân của các ngươi, phượng quân của thiên hạ." Minh Thù cười lạnh lùng, lùa hết đồ trên bàn xuống rổi rời khỏi điện Kim Loan.
Minh Thù bước rất nhanh, Liên Tâm phải chạy theo mới có thể đuổi kịp.
Bệ hạ tức giận rồi sao?
Nhưng nụ cười trên mặt nàng vẫn không thay đổi...
Minh Thù đột ngột dừng bước, Liên Tâm suýt chút nữa va phải nàng. Nàng nhanh chóng đứng vững lại: “Bệ hạ?”
“Đến nhà giam.”
Liên Tâm có chút mơ hồ, bây giờ ư?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.