Chương trước
Chương sau
Bởi vì cuối cùng không ai đứng ra, nói chung là cảm thấy đứng ra chỉ thừa nhận bọn họ giống như đi kiếm thêm một khoản. 
Cuối cùng, Minh Thù để cho bọn họ cùng bắt. 
Không đồng ý? 
Được thôi! 
Cửa lớn ở bên đó, vui vẻ cút ra ngoài, đại thần không thể vì nước phân ưu thì có ích lợi gì! 
Các đại thần có bất mãn nhiều đi nữa cũng chỉ có thể nuốt trong bụng, cuối cùng làm theo cách của Minh Thù - bắt thăm. 
“Chu đại nhân, cái này là ý gì?” Đại thần đem que gỗ đưa cho Chu đại nhân nhìn. 
Mặt trên viết bánh màn thầu. 
Que gỗ của Chu đại nhân có viết hai chữ bánh bao, yên lặng bỏ vào trong tay áo, mắt nhìn thẳng về phía trước. 
Đồng liêu không lấy được đáp án từ chỗ Chu đại nhân, lại xoay sang hỏi đồng liêu bên cạnh. 
Mọi người đều bắt được que gỗ có liên quan tới thức ăn. 
Ninh Phù Dung bắt trúng cũng là thức ăn, nàng nhíu mày nhìn Minh Thù. Minh Thù cười híp mắt nhìn nàng. 
Nụ cười kia rõ ràng ôn hòa mềm mại, nhìn qua ấm áp nhưng đáy lòng nàng tự dưng sợ hãi. 
Mọi người đều rút xong, Minh Thù chậm rãi mở miệng: “Bắt được thức ăn có thể về nhà ăn cơm, bắt được heo về thu dọn, ra cửa bắc, lập tức xuất phát.” 
“A…” 
Âm thanh phát ra chính là từ một đại thần đứng cách Chu đại nhân không xa, tầm mắt của mọi người đồng loạt rơi trên người hắn. 
Đại Lý Tự khanh có chút ngơ ngác, hắn... hắn đang lo vụ án, tại sao phải đi cứu nạn thiên tai? 
Bệ hạ, cái này không đúng đâu! 
Minh Thù mỉm cười nhìn Đại Lý Tự khanh: “Lập tức xuất phát, ái khanh có ý kiến gì không?” 
“Không...” Đại Lý Tự khanh lau mồ hôi lạnh: “Thần đi.” 
Chúng đại thần mới phản ứng kịp, ý nghĩa viết trên mặt của vị kia chính là lập tức xuất phát, cũng có thể nói là lúc bọn họ vẫn còn đang tranh luận người nào đi cứu nạn thiên tai, nàng đã sắp xếp xong tất cả, chỉ chờ người cuối cùng dẫn dắt. 
Lúc đồng liêu đang nhìn soi mói, Đại Lý Tự khanh ngơ ngác đi ra đại điện. 
Ta là ai, ta ở nơi nào, ta phải đi làm gì? 
“Nhìn đi, như vậy không phải đã giải quyết rồi sao.” Minh Thù ngáp một cái, đứng dậy tùy ý phất tay: 
“Bãi triều!” 
Sau này, các đại thần tìm hiểu mới biết được, ngoại trừ Đại Lý Tự khanh còn có mấy vị quan viên được Minh Thù tự mình sắp xếp, lấy danh nghĩa phụ tá Đại Lý Tự khanh cùng đi cứu nạn. 
Phụ tá này hiện tại xem ra... giống như, đúng vậy… chính là giám sát. 
Các đại thần có tư duy minh mẫn hơn một chút sẽ bắt đầu luống cuống, hành vi ngày thường của bệ hạ có hơi hoang đường nhưng bây giờ xem ra, chuyện đại sự nàng hoàn toàn không hoang đường một chút nào. 
Ninh Phù Dung đi ra Kim Loan điện, bên ngoài mưa dầm kéo dài, mãi đến khi đại thần đều đã đi hết, nàng mới đi ra ngoài cung. 
Mạnh Lương ở ngoài cung đợi nàng, vẻ mặt hơi lãnh đạm dìu nàng lên xe ngựa. 
“Ta vừa mới nhìn thấy đội cứu nạn thiên tai xuất phát, tại sao lại là Đại Lý Tự khanh?” 
Ninh Phù Dung tức cười: “Chàng biết nàng ấy làm sao để chọn người không?” 
Mạnh Lương dừng hai giây: “Làm sao?” 
Ninh Phù Dung cắn răng: “Bắt thăm.” 
Nàng ta có đoán thế nào đi chăng nữa cũng không nghĩ tới nàng lại dùng cách thức như vậy để quyết định. 
Mạnh Lương: “…” 
Mạnh Lương rất nhanh lại nói: “Nếu chuyện này đã quyết định rồi, vậy cũng không nên tiếp tục lãng phí thời gian. Ta sẽ mau chóng thuyết phục cha ta để lấy binh phù, bên đó nàng cũng nên nắm bắt một chút.” 
Ninh Phù Dung đột nhiên ngẩng đầu nhìn Mạnh Lương: “Ta rất ngạc nhiên, vì sao chàng dễ dàng bị ta thuyết phục như vậy?” 
Trên mặt Mạnh Lương lộ ra một chút giận dữ: “Thừa tướng chả lẽ đã quên chuyện ngày trước đã làm với ta.” 
Ninh Phù Dung lắc đầu: “Mạnh Lương tướng quân, lý do này không đủ để chàng đứng về phía ta.” 
Mạnh Lương nói: “Nàng ấy tình nguyện chọn tên hoàng đế vong quốc kia, cũng không muốn chọn ta, lý do này đã đủ chưa?” 
Ninh Phù Dung nhìn Mạnh Lương một lúc lâu, chuyển đề tài: “Mạnh Lương tướng quân làm thế nào để thuyết phục lệnh tôn?” 
“Chuyện này cũng không phiền đến thừa tướng phải nhọc lòng.” 
Khóe miệng Ninh Phù Dung cười một cái: “Ta đây sẽ chờ tin tức tốt của Mạnh Lương tướng quân.” 
-
Minh Thù giữ Chu đại nhân lại, dặn dò hắn chú ý một chút tới động tĩnh của Ninh Phù Dung, sau đó phái người xuất cung. 
“Liên Tâm, táo của trẫm đâu?” 
Liên Tâm bước vài bước đã chạy tới: “Bệ hạ, sao gì ạ?” 
“Táo.” 
“…” 
“Ăn.” 
Khóe miệng Liên Tâm co lại, vội vàng đem táo đỏ đưa cho Minh Thù. Cái này cũng không phải gọi là táo... Thôi đi, bệ hạ nói cái gì thì chính là cái đó. 
Minh Thù ăn táo rồi đi về hướng Tiên Vũ cung. 
Mấy ngày gần đây mưa dầm kéo dài, Minh Thù đến Tiên Vũ cung, mưa còn lớn hơn, tiếng mưa rơi áp đi vài phần tiếng bước chân của nàng. 
Nàng nhìn Quân Tuyệt ngồi trên bàn viết chữ một hồi mới bước tới mấy bước. 
Long bào trước mặt Quân Tuyệt chiếu xuống, cảm giác trên cổ hơi nặng, hắn bị người từ phía sau ôm lấy. 
“Bệ hạ.” Quân Tuyệt để bút xuống: “Nhớ ta sao?” 
“Không phải.” 
“Vậy sao bệ hạ lại ôm ta?” 
“…” 
Minh Thù buông hắn ra, mặt mày cười chúm chím trả lời: “Ôm phượng quân của trẫm cần phải có lý do gì. Trẫm muốn ôm thì ôm.” 
“Bệ hạ muốn ngủ không?” 
“Không muốn.” Tố cáo, nơi này có người lái xe! 
“Nhưng mà ta muốn...” 
“Trẫm có tấu chương vẫn chưa xem.” Minh Thù cầm tấu chương trên bàn lên. 
Quân Tuyệt nhìn nàng, cũng không vạch trần. 
Minh Thù giả vờ xem được một lúc liền buông xuống, cái này chi chít làm nàng sắp bị hội chứng sợ những cái lỗ, nếu như đổi thành đồ ăn vặt thì thật tốt. 
“Sao bệ hạ không xem nữa?” Nếu ngươi có thể xem tiếp, lão tử sẽ livestream. 
“Trẫm nhớ ra có chút việc còn chưa xử lý.” Minh Thù đứng dậy. 
Ây, còn một đống đồ ăn vặt chờ trẫm xử lý. 
“Bệ hạ.” Quân Tuyệt kéo nàng, cố tình hạ thấp giọng: “Ở đây với ta một chút đi” 
“Ngươi cũng không phải là trẻ con, còn muốn trẫm giữ ngươi.” Minh Thù ghét bỏ. 
Quân Tuyệt nói rất nghiêm túc: “Nhưng ta ở trong cung chỉ có mình bệ hạ.” 
“Còn có cả một thiên hạ chờ trẫm quản lý, không rảnh chơi với ngươi.” 
Quân Tuyệt lấy một chiếc hộp từ bên cạnh, mở ra trước mặt Minh Thù, mùi vị ngọt ngào đập vào mặt. 
Minh Thù cười trở về ngồi: “Trẫm rất bận rộn, sẽ ở với ngươi một lát thôi.” 
“Ừm.” 
Quân Tuyệt cầm điểm tâm đút cho Minh Thù, thuận thế ôm nàng vào lòng. Có ăn, Minh Thù sẽ không để ý đến cử chỉ của Quân Tuyệt. 
Hai người ngồi xuống lần này hơn nửa ngày đó. 
Quân Tuyệt cũng không biết tại sao mình lại thích nàng. Dù sao... tiềm thức của hắn nói cho hắn biết là phải thích nàng, nếu không mình sẽ hối hận. 
Hắn tin tưởng bản thân, không muốn để cho mình hối hận. 
Tuy là người này hơi... phiền… 
Quân Tuyệt thở dài, đầu óc hắn lúc đó nhất định là đang bị lừa mới giữ lại bên mình một sự phiền toái lớn như vậy. 
Ngẫm lại, lại tức giận! 
“Bệ hạ, hôn ta đi.” 
“Không muốn.” 
“Bệ hạ...” 
Quân Tuyệt cố ý kéo dài thanh âm, Minh Thù toàn thân nổi da gà. Quân Tuyệt còn không buông tha, tiếp tục dùng giọng điệu đó gọi nàng. 
“Đừng kêu nữa…” Minh Thù thúc giục hắn ngừng lại. 
“Trẫm còn chưa chết, ngươi gọi hồn à!” 
Quân Tuyệt: “…” 
Trong kịch bản nhân vật nam chính gọi nữ chính như vậy, không phải đều hình dung là gọi đến mức toàn thân mềm nhũn? 
Sao đến hắn lại không linh nữa? 
Lại lừa gạt lão tử! 
Minh Thù ngửa đầu hôn một cái, chuẩn bị tức giận Quân Tuyệt: “Về sau nói chuyện đàng hoàng, đừng có quấy rối.” 
Ai quấy rối! 
Ngươi mới quấy rối! 
Quân Tuyệt cúi đầu cắn nhẹ môi Minh Thù. 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.