Thị tẩm là chuyện về kỹ thuật.
Nhưng xem ra với Quân Tuyệt, chuyện này không chỉ là kỹ thuật mà còn là nghệ thuật.
Không phải chỉ là ngủ một giấc thôi sao?
Có đến nỗi phải người trước người sau như sinh con vậy không? Một lát nữa có phải các người còn muốn vây xem hay không?
Thật khó khăn lắm những người này mới đi ra ngoài, không khí trước mặt Quân Tuyệt mới thông thoáng lại, cảm giác có thể hít thở lại.
Ga giường hắn đã được thay mới, Quân Tuyệt từ trong chăn bò ra ngoài, ngồi xếp bằng trên giường.
Chờ đợi ròng rã nửa canh giờ, Minh Thù đẩy cửa đi vào, gian phòng ảm đạm, Quân Tuyệt ngồi trên giường nhàm chán lắc tua rua trên rèm che.
Nghe tiếng động, hắn nhanh chóng buông tua rèm, đổi một tư thế ngồi.
Hắn ngửi được mùi hương bánh ngọt trên người nàng.
Nàng lại đi ăn cái gì rồi.
Minh Thù vừa cởi quần áo vừa bước đến phía giường. Quân Tuyệt chỉnh lại tư thế, chờ Minh Thù vừa gặp đã thương, thấy xong muốn ngủ.
Nhưng mà cũng không phải.
Nàng cởi hết y phục, trực tiếp lên giường, nằm bên trong nhắm mắt lại.
Quân Tuyệt: “...” Chuyện này không giống với lúc học mà!
“Bệ hạ.” Trời không chịu đất, vậy đất chịu trời vậy. Quân Tuyệt chịu nhục xích lại bên cạnh Minh Thù:
“Người mệt lắm sao?”
“Ừm.” Phê duyệt một đống tấu chương cao như núi, trẫm muốn vừa sủng hạnh đồ ăn vặt, vừa làm xong, có thể không mệt sao!
Quân Tuyệt im lặng.
Hắn nằm bên cạnh Minh Thù, cũng không biết làm gì, chỉ bất động nhìn chằm chằm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-nhanh-boss-phan-dien-dot-kich/1458077/chuong-561.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.