“Để tâm.” Quân Tuyệt ngước cằm.
“Ta dù gì cũng là đế vương tiền triều, dù bệ hạ vì nguyên nhân khác phong ta làm phượng quân, ta cũng không hy vọng hậu cung có người khác.”
Người khác đến, nàng bị người ta cướp đi thì phải làm sao đây?
“Lời nói này không đúng, nếu trẫm không tìm vài người cho ngươi, ngươi quản ai đây?” Đáy mắt Minh Thù ý cười nồng đượm:
“Thân là phượng quân, ngươi phải có người bên dưới để quản.”
“Xin lỗi bệ hạ, ta không có.” Quân Tuyệt nói rất chí khí hùng hồn.
Thân thể này của hắn trước đây chính là được nuông chiều từ bé, yếu ớt vô cùng, tuy bị giam lỏng nhiều năm như vậy nhưng tính khí vẫn mang dáng vẻ kia.
Cho nên giờ hắn nói như vậy, hoàn toàn không bệnh hoạn gì.
“Ôi.”
Minh Thù như là thở dài bất đắc dĩ, hoặc như là tùy tiện đáp một tiếng, khóe miệng nàng cong lên xinh đẹp, đứng dậy từ trên giường rồng, đi về phía hắn: “Thánh chỉ ngày hôm nay sẽ ban ra, ngươi muốn nghỉ ngơi ở đâu?”
“Dưỡng Tâm điện.”
Minh Thù chẹp miệng: “Trẫm có cần tặng cho ngươi luôn ngôi vị hoàng đế?”
Ngươi bằng lòng thì ta cũng có thể tiếp nhận.
Đương nhiên những lời này Quân Tuyệt không dám nói, hắn bất đắc dĩ nói thầm: “Trước đây ta chỉ ở Dưỡng Tâm điện, Tiên Vũ cung.”
Ba chữ phía sau hắn đọc rõ ràng từng chữ, lấn át câu chữ phía trước.
“Phượng Loan cung không được sao?” Đó mới là chỗ phượng quân nên ở.
Quân Tuyệt lắc đầu, cách Dưỡng Tâm điện quá xa, hắn cần gần một chút, tránh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/he-thong-xuyen-nhanh-boss-phan-dien-dot-kich/1458068/chuong-552.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.